Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3630: Cầm Vương




Nó có thể bay đi ở trên khoảng không. Có thể nói trời sinh lại đứng ở thế bất bại. Cho dù là cường giả Cực Cốt Cảnh khác cũng chỉ có lực bất tòng tâm. Người có thể bay đến không trung không?

Ngoại trừ con cầm vương này, còn có rất nhiều con yêu thú có hình thể có thể sánh ngang với con voi lớn. Tất cả đều là tồn tại Hoán Huyết Cảnh, dựavào thân thể cực lớn, gần như có thể trở thành là Cực Cốt Cảnh để sử dụng.

Yêu thú khổng lồ như vậy có khoảng chừng hai mươi con. Bị bọn chúng đấu đá lung tung một hồi, Hổ Cứ Thành giống như là sử dụng cát đá xây dựng lên, rất nhanh liền tan ra.

Lăng Hàn thở dài. Thảo nào Tra Đức Nguyên, tiểu lão đầu đều có lòng tin tràn đầy như vậy, cho rằng Hổ Cứ Thành nhất định sẽ gặp nạn. Quả thực, thú triều kinh khủng như vậy, lực lượng của Hổ Cứ Thành làm sao có khả năng chống lại.

- Nghiệt súc!

Chỉ nghe một tiếng rống to vang lên. Phong Tử Thịnh xuất hiện ở trên đỉnh một tòa kiến trúc cao nhất trong thành, trong tay cầm theo một cái cung lớn.

Vèo. Chính là một hàn quang màu vàng bắn ra, đánh về phía một con đại yêu.

Đây chính là cường giả Cực Cốt Cảnh ra tay. Kim quang chợp hiện, nó liền bắn trúng vào mắt của một con tinh tinh cực lớn, sau đó trực tiếp từ sau đầu của nó bay vụt đi ra.

- Ngang!

Con tinh tinh khổng lồ kia phát ra tiếng gầm thét giận dữ, lăn lộn ở trên mặt đất, nghiền ép từng tòa nhà đổ sụp xuống, cũng khiến cho không biết bao nhiêu con yêu thú, nhân loại chịu khổ nghiền ép. Phần lớn đều trực tiếp hóa thành thịt nát. Cũng có một bộ phận nhỏ không chết, phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Thật may, con tinh tinh khổng lồ này chỉ là hấp hối giãy dụa, rất nhanh liền bất động.

Không hổ danh là cường giả Cực Cốt Cảnh, đệ nhất cao thủ của Hổ Cứ Thành. Một mũi tên lại dễ dàng giết chết một yêu thú cường đại như vậy.

Phong Tử Thịnh giở mánh khóe cũ, lại là một mũi tên bắn ra.

Vèo.

Ánh sáng màu vàng bay vụt qua, nhanh vô cùng. Thời điểm mắt thấy snó sẽ bắn chết một con hà mã lớn siêu cấp, lại thấy một chất lỏng phun tới, chôn vùi ánh sáng màu vàng.

Trong trời cao, một tiếng kêu truyền đến. Con cầm vương kia vỗ cánh bay về phía Phong Tử Thịnh. Vừa rồi chính là nó ra tay, phun ra một đạo chất lỏng axít, hóa giải một đòn này của Phong Tử Thịnh.

Hai đại cường giả triển khai chiến đấu kịch liệt. Trong khoảng thời gian ngắn, khó phân cao thấp.

Nhưng trong thành còn có vô số yêu thú. Chỉ là yêu thú lớn siêu cấp lại có tới gần hai mươi con. Còn có số lượng lớn yêu thú Hoán Huyết Cảnh bình thường. Đây vẫn là một lực lượng khiến người ta tuyệt vọng.

Mấu chốt là, ở đây không biết có bao nhiêu con yêu thú hệ tinh thần. Đây mới là điều đáng sợ nhất.

Lăng Hàn cắn răng một cái, chém con yêu thú hệ tinh thần kia ra, lấy đi huyết thần tinh bên trong. Sau đó thân hình hắn lại gập xuống, rơi xuống trên ngà voi. Sau đó hắn đánh ra một đạo kiếm khí về phía mắt của con voi lớn.

Phụt.

Kiếm khí sức mạnh vô địch. Một con mắt của con voi lớn hung bạo vỡ ra. Có số lượng lớn chất lỏng phun ra.

Lăng Hàn lại chém ra một kiếm, cũng đâm mù mắt còn lại của con voi lớn. Nhưng hiện tại hắn cũng chỉ có thể làm được đến trình độ này. Lớp da của con voi lớn thực sự quá dầy. Chém cũng không chém được vào trong đầu nó.

Trừ khi Lăng Hàn chui vào trong lỗ thủng của con mắt, ra tay ở phạm vi gần.

Thôi đi. Không có hai con mắt, con voi lớn này cũng chỉ có thể quấy rối loạn, giết chết càng nhiều yêu thú.

Con voi lớn bị đau, điên cuồng lắc lư thân thể, tiến vào trạng thái cuồng bạo.

Lăng Hàn một tay nắm lấy đầu nhọn của ngà voi, lại vừa tìm kiếm vị trí của đám người Hoán Tuyết, Tôn Kiếm Phương.

Ở dưới thú triều như vậy trùng kích, các chiến sĩ Huyền Thanh Kỳ đã sớm bị đánh đến tan tác. Lăng Hàn rất nhanh lại tìm được tung tích của Hoán Tuyết. Nàng đang đi cùng với Tôn Kiếm Phương.

Tình hình của hai người hiện tại rất không tốt. Dù sao Tôn Kiếm Phương cũng chỉ là Hoán Huyết nhất biến, bị chừng mười con yêu thú mười hai mạch bao vây tấn công đã quá sức. Mà đám yêu thú mười hai mạch ở đây làm sao có thể chỉ chừng mười con?

Lăng Hàn gào to một tiếng, từ trên thân của con voi lớn leo xuống, sau đó xông về phía Hoán Tuyết, Tôn Kiếm Phương.

Ầm ầm ầm.

Một quyền của hắn đánh ra. Dưới lực lượng cường đại chấn động, những con yêu thú ngăn cản ở trước mặt hắn nhất thời bị đều đánh bay.

Chỉ là vài bước, Lăng Hàn lại xông tới trước mặt của hai người Hoán Tuyết.

- Thiếu gia!

Hoán Tuyết ngạc nhiên kêu lên. Lúc vừa mới nhìn thấy Lăng Hàn xông lên trên con voi lớn, nàng đã khẩn trương muốn chết. Một con yêu thú như vậy chỉ nhìn thôi cũng khiến cho người ta hít thở không thông.

Lăng Hàn nhìn lướt qua, khóe miệng không khỏi giật một cái. Bởi vì cho dù dưới tình huống như vậy, Hoán Tuyết vẫn có thể còn ôm con heo háo sắc kia.

- Rút lui!

Hắn trầm giọng nói. Chuyện này đã không thể giải quyết được. Quy mô và cường độ của thú triều đã vượt qua rất xa so với dự đoán. Bây giờ điều hắn có thể làm chính là lao ra khỏi Hổ Cứ Thành.

Ba người bắt đầu đột phá vòng vây. Nhưng không lao ra được quá xa, Lăng Hàn đã cảm giác được bí lực trong cơ thể sử dụng quá nhanh. Nếu như lại tiêu hao tiếp nữa, nhiều lắm là mười mấy phút, hắn nhất định phải kiệt sức.

- Vào trong nhà.

Lăng Hàn nói.

Ba người trốn vào một gian nhà vẫn tính là nguyên vẹn. Có chỗ như vậy che chắn, bọn họ nhất thời có cơ hội nghỉ ngơi lấy sức.

Nhưng tiệc vui chóng tàn.

Ầm.

Một mặt tường bị cứng rắn đụng nát. Một con yêu thú thân dài khoảng hai trượng xông vào.

Đừng thấy hình thể của nó không lớn, không ngờ cũng là tồn tại Hoán Huyết Cảnh.

Cảnh giới của yêu thú không có khả năng lấy một con để cân nhắc. Chỉ có điều một con cực lớn, thông thường cũng sẽ càng thêm lợi hại hơn, vượt quá cùng giai.

- Ta tới!

Tôn Kiếm Phương đứng ra. Hắn biết Lăng Hàn tiêu hao quá lớn, cần phải tiết kiệm lực lượng.

Vút.

Con yêu thú kia chỉ một cái tát đánh qua, Tôn Kiếm Phương đã bị đánh bay ra ngoài.

Con yêu thú này lại là tồn tại tam biến.

Tôn Kiếm Phương nặng nề va chạm vào trên vách tường, toàn thân cũng bị lún vào trong, hình như bị khảm ở phía trên.

Thật may. Hoán Huyết Cảnh cũng không có dễ chết giống như vậy. Hắn chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, khóe miệng tràn đầy máu.

Lăng Hàn chấn động thanh kiếm gãy, lại muốn ra tay. Chợt hắn nghe được con heo nhỏ màu hồng kia phát ra tiếng hô.