Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3619: Pháp khí




Tốc độ một đòn này của hắn đã đạt tới vận tốc âm thanh. Bằng không không có khả năng xuất hiện tiếng nổ.

Tốc độ ra quyền, xuất chưởng, xuất kiếm khi đạt được vận tốc âm thanh thậm chí vượt quá, cũng không hiếm. Vừa vặn tốc độ thân thể đạt được vận tốc âm thanh kinh người.

Bởi vì điều này đối với thể phách có yêu cầu đáng sợ. Nếu không, cho dù có thể phát huy ra tốc độ cao như vậy, nhưng thân thể cũng sẽ ở trong quá trình chạy vội tan ra. Thịt, xương chia lìa, vô cùng thê thảm.

Cho nên, thân thể Hồ Xán có thể tăng nhanh đến vận tốc âm thanh, nói rõ khí lực của hắn mạnh mẽ vẫn còn đáng sợ hơn so với tinh sắt được luyện.

Liên Tuyết Dung vội vàng ra tay. Đối mặt với một địch thủ lớn như vậy, nàng không thể có một tia sơ suất.

- Ha ha, Liên kỳ chủ, ngươi còn non lắm.

Hồ Xán vừa ra tay vừa nói. Huyết khí của hắn biến thành hình người cũng đang không ngừng tấn công về phía Liên Tuyết Dung. Đây là áp lực trên phương diện tinh thần, không phải là công kích vật lý.

Chỉ có điều, bởi vì đây là áp lực trên phương diện tinh thần, căn bản không có chỗ nào có khả năng lẩn tránh.

Liên Tuyết Dung cũng nâng cao huyết khí của mình, hóa thành một con chim ba chân, cùng huyết khí tiểu nhân của Hồ Xán chiến đấu kịch liệt. Nhưng chênh lệch hai cảnh giới nhỏ, chênh lệch này quá lớn. Con chim ba chân rất nhanh bị xé nát, khiến cho gương mặt Liên Tuyết Dung trắng bệch.

Tinh thần gặp khó khăn tất nhiên sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới bản thân. Trực tiếp ngất đi cũng không phải là không có.

Đây là áp chế cảnh giới!

Liên Tuyết Dung biểu hiện ra sự dẻo dai tới cường đại. Cho dù hiện tại đầu nàng đau giống như muốn nứt ra, cũng không có ảnh hưởng bao nhiêu tới chiến lực của nàng. Nàng vẫn chống lại rất ngoan cường.

Hồ Xán cười lạnh.

Ầm.

Trong cơ thể hắn phun tuôn ra huyết khí màu sắc giống như thủy tinh. Lực lượng thoáng nâng lên tới một độ cao mới.

Hắn cũng sôi trào huyết khí.

Cường giả ngũ biến lại sôi trào huyết khí. Chiến lực này phải kinh khủng tới mức nào?

Liên Tuyết Dung nhất thời gặp áp lực cực lớn. Tình thế chuyển tiếp đột ngột, trượt về phía hoàn cảnh xấu.

- Trấn áp cho lão phu!

Hồ Xán hét lớn một tiếng, một chưởng đánh tới. Kình lực biến hóa thành hàng vạn hàng nghìn.

Đây là một cái đại chiêu, là muốn trấn áp Liên Tuyết Dung.

Cường giả ngũ biến bạo phát, tam biến làm sao có thể ngăn cản được?

Mắt thấy Liên Tuyết Dung cũng bị trấn áp.

Vù.

Một cái bóng màu vàng lao ra, hình dạng giống như một con rắn, quấn về phía Hồ Xán

Hồ Xán vội vàng lui lại phía sau, tránh được thế tấn công của kim xà.

Chỉ thấy ở trong tay Liên Tuyết Dung đã có thêm một cái roi màu vàng, có từng ký hiệu đang phát sáng.

- Pháp khí!

Hồ Xán nói, sắc mặt có chút nghiêm nghị.

Pháp khí có thể nâng cao cực lớn chiến lực của một võ giả. Có pháp khí ở trong tay hay không, có thể là hai loại chiến lực khác nhau.

- Hồ gia chủ, vẫn mong để cho ta dẫn người rời khỏi đây!

Liên Tuyết Dung thản nhiên nói, lại là sự kiên quyết nói không nên lời.

- Nực cười. Ở ta Hồ gia giết người, còn muốn phủi mông một cái dứt áo ra đi sao?

Hồ Xán cười lạnh.

- Liên Tuyết Dung, ngươi quá đề cao mình quá rồi. Cho rằng chỉ có ngươi mới nắm giữ pháp khí sao?

- Lão tam, đi lấy pháp binh!

- Được!

Hồ Triều Sinh lập tức nhanh chân chạy vào nội đường.

- Lăng Hàn, còn không nhanh chóng theo ta rời khỏi đây!

Liên Tuyết Dung nói. Hiện tại chính là thời cơ tốt nhất để rời khỏi đây. Nếu không, một khi Hồ Xán cũng có pháp binh, nàng sợ rằng sẽ không địch lại nổi.

Lăng Hàn cười, nói:

- Kỳ chủ đại nhân, Hồ Cầu cướp thị nữ của ta, ta tới đòi người, còn bị bọn họ nhằm vào, muốn đánh ta giết ta. Cho nên, ta tử hình Hồ Cầu tại chỗ. Nhưng, hiện tại thái độ của Hồ gia lại có thể vẫn như vậy, hoàn toàn không có chút hối cải nào. Ta cho rằng, chắc hẳn phải bắt giam tất cả!

Bắt giam cái đầu ngươi. Cái mạng nhỏ của ngươi cũng khó giữ được!

Liên Tuyết Dung quả thực bất đắc dĩ. Thủ hạ này có thiên phú võ đạo yêu nghiệt. Thế nào hiện tại lại có thể trở nên đần như vậy?

- Hắc, ha ha ha!

Hồ Xán cười lạnh.

- Lăng đội trưởng thật đúng là ghét ác giống như thù! Đáng tiếc, tinh thần trọng nghĩa này của ngươi sẽ chỉ làm ngươi đưa tiễn tính mạng của mình!

- Lăng Hàn!

Liên Tuyết Dung cất cao giọng nói.

Lăng Hàn đứng dậy, nói:

- Kỳ chủ, nàng giúp ta để ý Hoán Tuyết. Ở đây... ta tới đối phó!

Ngươi đối phó?

Ngươi lấy cái gì đối phó chứ? Ngươi chỉ là một Thông Mạch Cảnh!

Liên Tuyết Dung quả thực bất đắc dĩ. Gia hỏa này dựa vào cái gì mà có tự tin như vậy.

- Người trẻ tuổi, phải biết thu liễm. Không nên quá điên cuồng!

Hồ Xán lạnh lùng nói, lúc này, Hồ Triều Sinh đã trở về, đưa qua một thanh kiếm.

- Đáng tiếc. Ngươi không có cơ hội học được giáo huấn!

Hắn nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn, trường kiếm trong tay lóe ra hàn quang.

Liên Tuyết Dung muốn đón đánh, nhưng Lăng Hàn lại giành trước một bước đứng dậy, đưa tay cản lại:

- Kỳ chủ đại nhân, loại gia hóa này sao cần ngài phải ra tay. Để cho ta tới giải quyết.

- Khẩu khí thật là lớn!

Hồ Xán hừ lạnh một tiếng, một bước vọt tới.

- Hai người các ngươi cùng lên đi, cũng tiện tiết kiệm cho lão phu một ít khí lực.

Liên Tuyết Dung suy nghĩ một chút, lui ra phía sau vài bước.

Nếu Lăng Hàn có lòng tin như vậy, cứ xem thực lực của hắn trước đã.

Dù sao tin tức nàng vừa nhận được, đã để người ta đi thông báo với phủ thành chủ. Tin tưởng qua nửa canh giờ sau, thành chủ đại nhân sẽ đích thân hoặc chí ít sẽ phái ra Mục quản gia đến đây.

Có cường giả Cực Cốt Cảnh trấn thủ, Hồ gia này tất nhiên không dám làm loạn.

- Thằng nhãi con!

Hồ Xán cười lạnh, một chưởng ép xuống.

Lăng Hàn cũng không có dự định sẽ dùng lực chống lại. Đây chính là một cường giả siêu cấp đã khiến huyết khí sôi trào. Trực tiếp đối đầu nhất định là một con đường chết. Hắn nghiêng người một cái, sau đó ra quyền.

Ầm.

Lực lượng tuôn ra, vượt qua vận tốc âm thanh, hóa thành một nắm đấm cực lớn.

- Chút tài mọn!

Hồ Xán cười lạnh, căn bản không để ý tới công kích của Lăng Hàn, trực tiếp xông qua.

Ầm.

Lực quyền đánh vào trên người của hắn, khiến cho thân thể Hồ Xán thoáng chấn động, lập tức dừng g lại.

Cái này…

Biểu tình Hồ Xán có chút lúng túng.

Mới vừa nói là chút tài mọn, thể hiện ra bộ dạng xem thường. Nhưng trong nháy mắt hắn đã bị chút tài mọn này ngăn cản lại.

Đây không phải là đánh vào mặt sao?