Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3583: Truy tìm tung tích




Một đường đi về phía tây, xuyên qua núi lớn, sông lớn. Sau khi thiên địa dị biến, sông biến hóa rõ ràng nhất. Ban đầu con sông rộng hơn mười trượng cũng có thể biến thành chiều rộng vài dặm. Thậm chí xuất hiện con sông lớn siêu cấp rộng tới vài trăm dặm. Cũng không biết vì sao, nước của con sông lại có thể không có khô cạn.

Đây là cảnh nội của Huyền Bắc Quốc. Hiện nay thánh thượng vô cùng anh minh, phân công hiền thần, kỷ cương pháp luật rõ ràng, bách tính sinh hoạt ổn định vui vẻ. Bởi vậy tuyệt đối không có ai bị buộc làm giặc, làm chuyện buôn bán không tiền vốn. Đương nhiên cũng có vài người trời sinh tàn nhẫn, không cần ép mình đã đi lên trên con đường kia.

Cho nên, nhiệm vụ của Huyền Thanh Kỳ chính là tiêu diệt những cường đạo này, mặt khác lại là tiêu diệt yêu thú.

Một đường rất thái bình đi đến Thiên Liên Sơn.

Lăng Hàn nhìn ra phía xa. Cái tên Thiên Liên Sơn thật là vô cùng phù hợp với tình cảnh. Từng ngọn núi đứng sừng sững, giống như từng đóa hoa sen nở rộ.

Chỉ là… chỗ này cũng quá lớn!

Thiên Liên Sơn thật sự rất lớn. Số lượng ngọn núi đã lên tới hàng nghìn. Muốn dựa vào mười người lục soát toàn bộ khu vực một lần, vậy cần phải mất bao nhiêu thời gian?

Hơn nữa, cho dù biết con yêu thú kia ở ngọn núi nào, nhưng nó chỉ cần tìm một chỗ kín đáo để trốn, muốn tìm ra nó cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Đoàn người Lăng Hàn đương nhiên sẽ không tới mức không có đầu óc, trực tiếp đi lục soát núi. Bọn họ dự định đi tới thôn trang hoặc là trấn nhỏ gần đây trước, tìm hiểu tình huống một chút.

Bởi vì bọn họ ngay cả con yêu thú này có dáng vẻ thếd nào, còn không biết được rõ ràng, vậy làm sao có thể tìm được?

Xung quanh Thiên Liên Sơn có rất nhiều thôn trang và thôn trấn. Bởi vì Thiên Liên Sơn sản xuất ra nhiều dược liệu. Đối với người hái thuốc mà nói, đây là một chỗ bảo địa. Đồng thời là tốn thời gian tìm thuốc, thu hoạch ở đây lại cao hơn so với ở nơi khác gấp mấy lần.

Lâu ngày, ở đây lại hình thành rất nhiều thôn trấn loại hình trung chuyển, loại hình giao dịch, cung cấp và nơi người hái thuốc, thương nhân nghỉ ngơi và giao dịch.

Đoàn người Lăng Hàn đi tới một địa phương tên là Tam Minh Trấn. Vừa nhìn liền biết, nơi đây vừa mới trải qua một tai họa. Khắp nơi đều là nhà ở sụp đổ, một mảnh phế tích.

Đây là do bị yêu thú chà đạp qua hay sao?

Trong thành chết không ít người. Hơn nữa còn là chuyện đã xảy ra trước đây không lâu. Có thể ngử thấy được mùi máu tươi rất nồng, cũng có thể nhìn thấy được ở trong đống đổ nát, có rất nhiều người đang dọn dẹp tường đổ, ngói vỡ, mang người thân tử vong từ bên trong ra.

Đám người Đường Hải nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, mắt không khỏi đỏ ửng lên.

Bọn họ đều là dân chúng sinh ra, cả nhà có khả năng cũng ở trong một trấn nhỏ, thôn nhỏ, đặc biệt có cảm giác đồng cảm.

- Súc sinh đáng chém ngàn đao này!

Liễu Kinh cắn răng nói, gân xanh trên trán giật mạnh.

- Ta phải đi giết nó!

Trương Hồng Lãng rút đao.

- Giết!

- Giết!

- Giết!

Những người khác cũng đều rút binh khí ra.

Đường Hải đè tay, nói:

- Không nên vọng động. Đi hỏi thăm tình hình một chút trước đã.

Bọn họ đi hỏi thăm tình hình. Kết quả chính là con yêu thú kia tàn sát bừa bãi, tàn hại người vô tội.

Theo các dân trong trấn miêu tả, con yêu thú kia hình giống như con hổ, có chiều dài rất kinh người, đạt tới khoảng ba trượng. Nhưng khác nhau chính là, trên người nó không có lông, mọc đầy những thứ giống như là rễ cây vậy. Ở trong bóng tối, nó còn có thể phát sáng.

Chính là vào đêm qua, con yêu thú này nhân lúc trời tối tập kích, tạo thành phá hủy cực lớn đối với trấn nhỏ, nhà sụp đổ, người chết vô số.

Nhà ở đây tuy rằng rất vững chắc, nhưng làm sao có thể chống lại lực lượng công kích của Thập Nhị Mạch cao tới mười vạn cân?

Một con yêu thú mà thôi, đã khiến cho sinh linh ở đây đồ thán.

- Buổi tối mới qua một thời gian. Con yêu thú kia chắc hẳn là đang ở gần đây.

- Chúng ta đuổi theo.

- Nhưng khắp nơi là núi là đá, đuổi theo thế nào?

Đám người Đường Hải vô cùng phẫn nộ, nhưng không biết nên đi thế nào để tìm được con súc sinh đáng chết kia.

- Ta có lẽ có biện pháp.

Lăng Hàn đột nhiên nói.

- Đội phó, ngươi có biện pháp gì vậy?

Tất cả mọi người đều nhìn lại. Từ sa khi Lăng Hàn đánh bại Thác Bạt Thiên Hoang, bọn họ liền có một loại tín nhiệm không hiểu đối với Lăng Hàn.

Lăng Hàn lấy ra một cái hộp ngọc:

- Lại thử một chút.

Hắn mở hộp ngọc ra. Bên trong là một con cóc xanh ngọc.

Lăng Hàn có được nó từ chỗ Lý Trường Đan. Trải qua thời gian lâu như vậy, Lăng Hàn cuối cùng cũng hiểu rõ rốt cuộc phải triển khai hoạt động như thế nào. Thảo nào trước đây đám người Lý Trường Đan bọn họ luôn có thể đuổi theo phía sau cái mông của hắn.

Con cóc màu xanh ngọc cảm ứng một chút, hướng về một phía kêu lên hai tiếng.

- Hướng này.

Lăng Hàn chỉ vào hướng kia nói.

Tất cả mọi người là tặc lưỡi lấy làm kỳ. Điều này cũng quá thú vị đi. Một con cóc lại còn biết truy tìm tung tích của mục tiêu?

A, nó cả ngày bị nhốt ở trong hộp, sẽ không chết đói chứ?

Mọi người lên đường xuất phát. Sau khi đi ra khỏi trấn nhỏ, cứ đi được một đoạn đường, Lăng Hàn sẽ lấy ra con cóc màu xanh ngọc ra tiến hành điều chỉnh vị trí. Nhưng đến sau buổi trưa, phương hướng này lại không có từng biến đổi qua.

Có lẽ là con yêu thú kia chạy đã mệt, ở chỗ nào đó nghỉ ngơi một chút.

Tiểu đội đi rất nhanh. Mỗi người đều tràn ngập phẫn nộ, bộ dạng muốn lập tức giải quyết con súc sinh cùng hung cực ác này.

Sau hơn ba giờ trèo đèo lội suối, bọn họ đi tới một lối vào hẻm núi. Từ chỉ dẫn của con cóc màu xanh ngọc kia có thể thấy, con yêu thú kia chắc hẳn là đang ở bên trong.

Bọn họ vừa muốn đi vào, Lăng Hàn lại đưa tay ngăn cản, nói:

- Có tình huống.

Lập tức, chín người Đường Hải đều làm ra tư thế cảnh giới.

- Vẫn rất cẩn thận.

Một âm thanh đột nhiên truyền ra.

- Ai?

Đường Hải lớn tiếng nói.

Một nam tử trung niên từ phía sau một tảng đá lớn đi ra. Dáng người hắn trung bình, tóc lại buộc thành bím tóc hơn một trăm đường. Cái này còn chưa phải là điểm kỳ quái nhất. Bởi vì trên mỗi bím tóc lại còn ghim một cái chuông nhỏ.

Như vậy cũng thật hay. Hắn đi một bước, đinh đinh đang đang. Những cái chuông trên đầy đầu lại phát ra những tiếng kêu liên tiếp.

- Chúng ta chính là tiểu đội thứ bảy dưới cờ Huyền Thanh Kỳ tại Hổ Cứ Thành của Huyền Bắc Quốc, nhận lệnh diệt trừ yêu thú.

Đường Hải nói lên thân phận của đoàn người mình trước, sau đó quát to.