Tiểu Hàn?
Mọi người hút ngụm khí lạnh, từ khi nào thành chủ đại nhân thân thiết gọi một tiểu bối như vậy?
Bắt đầu từ ngày mai, không, từ bây giờ Lăng Hàn không phải phó đội trưởng Huyền Thanh kỳ bình thường nữa mà là người nổi bật trước mặt thành chủ.
Bọn họ nghĩ không ra, chẳng lẽ vì Lăng Hàn dâng lên một bình Trú Nhan đan sao?
- Tuy giữ mãi tuổi xuân, khiến Phong tiểu thư sau này gả vào cung có ưu thế lớn, nhưng tháng sau là có thể mua được, không cần xem trọng vậy đi?
- Nghĩ không ra.
Mọi người rất giật mình, khó chấp nhận.
Phong Nhược Tiên hơi khom người hướng Lăng Hàn:
- Đa tạ Lăng phó đội trưởng.
Lăng Hàn chắp tay trả lễ:
- Khách sáo.
Lăng Hàn về chỗ, mỗi người há hốc mồm có thể nhét cái bánh bao. Chỉ có Phan Hổ giơ ngón cái với hắn.
Hàn thiếu gia siêu bảnh!
Lăng Hàn vừa ngồi xuống liền có đại tiểu thư, tiếu quý phụ lại gần đòi mua Trú Nhan đan.
Với nữ nhân thì tuổi xuân trôi qua từng phút, dù biết tháng sau có Trú Nhan đan bán ra nhưng bọn họ rất muốn sớm có được.
Hơn nữa Trú Nhan đan sẽ không bán quy mô lớn, lỡ như lượng cung ứng không đủ thì sao?
Bởi vậy lấy vào tay trước thì có thể giữ tuổi xuân trước.
Lăng Hàn từ chối khéo ảo đan dược là Mạc Quốc Hào luyện ra, hắn chỉ có mười viên đã tặng hết cho Phong Nhược Tiên. Vừa hay lúc trước Chung Dương Tất cho hắn cái cớ, Lăng Hàn đổ hết cho Mạc Quốc Hào. Còn về ngày mai cửa Từ Tâm dược đường có bị đạp hỏng hay không thì Lăng Hàn chẳng quan tâm.
Đã uống rượu, đã tặng quà, Lăng Hàn đi chào tạm biệt Phong Nhược Tiên.
Lăng Hàn đi hai bước chợt quay đầu hỏi:
- Phong tiểu thư, ta có thể xin một điều nho nhỏ không?
Phong Nhược Tiên đầy hứng thú nhìn Lăng Hàn:
- Yêu cầu gì?
Nam nhân này khác với mọi người, rất thú vị.
Lăng Hàn mỉm cười nói:
- Ta xin Phong tiểu thư cho một thứ.
Mọi người giật nảy mình, ngây ngẩn.
Xin đồ của Phong tiểu thư?
Ui chà, ngươi đang tán tỉnh thiên kim của thành chủ sao? Đúng là tìm đường chết. Ngươi không nghe nói thành chủ đại nhân có ý muốn đưa Phong Nhược Tiên vào cung? Nàng là cấm luyến, vậy mà ngươi dám mơ tưởng?
Phong Nhược Tiên luôn giữ biểu tình dịu dàng, dường như từ nhỏ được huấn luyện dù xảy ra chuyện gì cũng phải giữ gìn sự ung dung, dịu dàng.
- Nói đi.
Lăng Hàn nói:
- Ta xin Phong tiểu thư cho một cái ghế. Lúc trước cá cược với Thích Tùy Phong nếu ta đánh bại Thác Bạt Thiên Hoang thì hắn phải nuốt một cái ghế chỗ này, ta sợ đến lúc đó hắn không tìm ra nên xin một cái trước.
Phong Nhược Tiên không kiềm được che miệng cười khúc khích:
- Hì hì.
Những người khác ngây ra sau đó cười phá lên.
Tiểu tử này còn ghi nhớ, ăn ghế thì cái nào chẳng được, có cần phải là ghế trong phủ thành chủ không?
Lăng Hàn nhắc lại chuyện này chắc vì trêu đùa Thích Tùy Phong.
Mọi người nhìn sang Thích Tùy Phong, gã siết chặt hai nắm tay, trán nổi gân xanh, đã tức điên rồi.
Ài, tên đáng sợ.
Phong Nhược Tiên thu lại nụ cười, lại là tiểu thư dịu dàng như nước:
- Được, xin cứ tự nhiên.
Lăng Hàn nâng một cái ghế lên nghênh ngang rời đi:
- Cảm ơn.
Mọi người phục, ai vào phủ thành chủ còn có thể mang một món đồ về?
Chỉ có Lăng Hàn!
Tuy chỉ là một cái ghế.
Lăng Hàn kêu xe về nhà.
Thị nữ nhỏ tò mò nhìn Lăng Hàn mang ghế về, hỏi dồn xảy ra chuyện gì. Nghe Lăng Hàn kể xong mắt Hoán Tuyết sáng rực tràn đầy hâm mộ.
Lăng Hàn cười nói:
- Không cần hâm mộ, chờ tiểu thư nhà nàng rồng bay lên trời thì nàng sẽ phát sáng còn hơn công chúa.
Hoán Tuyết rối rít xua tay:
- Không không, Hoán Tuyết hy vọng suốt đời hầu thiếu gia. Hoán Tuyết sợ sau này già trở nên xấu, thiếu gia nhìn Hoán Tuyết sẽ thấy khó chịu.
Lăng Hàn sửng sốt sau đó cười phá lên.
Ai đều có lòng thích cái đẹp, thị nữ nhỏ cũng sợ mình giá.
Lăng Hàn nói:
- Không sao, Trú Nhan đan có rất nhiều, chờ chút ta luyện vài lô cho.
Hoán Tuyết mừng rỡ nói:
- Đa tạ thiếu gia, đa tạ!
Nếu là chuyện khác chắc chắn Hoán Tuyết sẽ từ chối, sao có thể khiến thiếu gia cho mình? Nhưng Trú Nhan đan thì nàng mặt dày không từ chối, chứng minh nữ giới thích đẹp.
Không lo Trú Nhan đan bị ế.
Một đêm qua đi, Lăng Hàn tu luyện nửa tiếng lúc mặt trời mới mọc, ăn sáng sau đó mang thị nữ nhỏ nhàn nhã đi địa điểm đại tái tỉ võ.
Huyền Bắc quốc lấy võ lập quốc, công dân thích võ, nên trong thành chuyên xây sân võ đạo. Bình thường người ta huấn luyện trong đó, hoặc tổ chức các trận so tài.
Đại tái tỉ võ một năm một lần do phủ thành chủ tổ chức, không cần bỏ tiền mua phiếu, có hóa đơn miễn phí. Một số hào môn thế lực trong thành dĩ nhiên được tặng phiếu dư dả, dân chúng thì đã sướm xếp hàng lĩnh phiếu trên mạng.
May mắn sân võ đạo khá lớn, Hùng Cứ thành chỉ có hai mươi vạn người, sân có thể chứa một nửa nhân khẩu.
Các chiến sĩ Huyền Thanh kỳ đều đến:
- Phó đội trưởng, chúng ta đến trợ uy cho phó đội trưởng đây!
Bọn họ là bộ đội đặc chủng, khi không có nhiệm vụ thì rất tự do.
Lăng Hàn gật đầu, hắn có thấy Vân Mặc kỳ nhưng đám người kia không thèm nhìn hắn, chuyện bình thường.
Lăng Hàn hỏi:
- Liên kỳ chủ đâu?
Vương Phong cười nham nhả đấm nhẹ vào ngực Lăng Hàn:
- Kỳ chủ đại nhân vào lâu rồi, sao? Muốn kỳ chủ đại nhân ở đây chờ ngươi?
Đám chiến sĩ cười dâm:
- He he he.
Chết tiệt, đám người này lấy tin vỉa hè từ đâu mà nghĩ lầm hắn và Liên Tuyết Dung có quan hệ mờ ám? Thôi kệ, lười quan hệ bọn họ. Không ngờ nam nhân cũng nhiều chuyện vậy.
Mỗi năm đại tái tỉ võ có đông đúc người báo danh, năm nay cũng không ngoại lệ.
Nếu đánh từng trận thì mười ngày, nửa tháng mới xong. Nhưng thời gian đại tái chỉ có ba ngày, đến ngày thứ ba chỉ có một trận, đó là trận chiến quán quân cuối cùng.
Nên ban đầu sẽ rút ra tám tuyển thủ hạt gióng, còn lại mọi người chia ra hai mươi bốn tổ chọn ra mười bốn người thắng vào vòng chính thức.
Lăng Hàn cứ nghĩ mình sẽ đánh từng trận so tài, nhưng bất ngờ là hắn được xếp vào hạt giống.
Tức là hôm nay Lăng Hàn không phải đánh, ngày mai lại đây bắt đầu đấu chính thức.
Là Liên Tuyết Dung làm?
Chắc không phải, phủ thành chủ tổ chức so tài, Liên Tuyết Dung không có tư cách nhúng tay.
Vậy thì là Phong Tử Thịnh rồi.
Lăng Hàn gật gù, hắn cống hiến ba tấm đan phương, đối phương xem như bánh ít đi, bánh quy lại.
Giải thưởng cuộc so tài đã công bố.
Tám cường được một vạn huyền bắc tệ, tứ cường được một viên Tham Mạch đan phiên bản cải tiến. Á quân được một pháp khí thời thượng cổ, quán quân được một viên Kỳ Vân quả.