Ai chẳng biết gã là thập nhị mạch.
Thật là cơ hữu tốt, đến chỗ này không quên bày ra thân mật.
Phan Hổ khép miệng, tim đập nhanh:
- Trời, Hàn thiếu gia đúng là thích cúc hoa!
Lăng Hàn nhỏ giọng nói:
- Nghiêm Tuấn, dù ngươi có làm trò gì cũng chỉ uổng công, ngươi không xứng trèo cao Liên kỳ chủ!
Một câu chọc giận Nghiêm Tuấn, đây là chuyện gã để ý nhất. Mục tiêu mà gã vốn tưởng rất dễ giải quyết thì ra là khúc xương cứng, hại gã bây giờ bị kéo vào vũng bùn, vốn đã nhức đầu muốn chết giờ còn bị Lăng Hàn mỉa mai nên gã càng điên lên.
Nghiêm Tuấn không kiềm được đẩy mạnh Lăng Hàn.
Đây là phản ứng bản năng, hơn nữa Lăng Hàn có lực lượng lớn như vậy vốn không thể bị đẩy ra. Ai ngờ Lăng Hàn bị đẩy té xuống đất.
Nghiêm Tuấn kinh ngạc, chuyện gì vậy?
Lăng Hàn bò dậy chỉ vào mặt Nghiêm Tuấn:
- Nghiêm Tuấn, ngươi ra tay ác vậy? Ta đa ng nói chuyện bình thường với ngươi vậy mà ngươi thừa dịp xuống tay với ta, đồ vô sỉ!
Mọi người bị bất ngờ, tình huống gì đây? Hai người mới rồi còn ân ái ngọt ngào trước công chúng, giờ bỗng trở mặt?
Bọn họ thấy rõ đúng là Nghiêm Tuấn thừa dịp người ta chưa chuẩn bị đẩy mạnh Lăng Hàn, hại hắn té ngã dưới đất.
Kỳ lạ, sao Nghiêm Tuấn mất kiềm chế như vậy? Nghiêm Tuấn là người nổi bật trong thế hệ trẻ, trận pháp sư có tiền đồ nhất, sao chẳng chút hàm dưỡng? Đang ở tiệc sinh nhật của Phong Nhược Tiên, ngươi làm như vậy không sợ đắc tội thành chủ sao?
Lăng Hàn sải bước vọt lên tát Nghiêm Tuấn:
- Không nhịn được nữa!
Lăng Hàn ra tay làm sao Nghiêm Tuấn đỡ được?
Bốp!
Cái tát giòn vang tát vào mặt Nghiêm Tuấn.
Sướng!
Lăng Hàn nhủ thầm: Ai cho ngươi mua hung thủ giết ta, dược thôi, đập ngươi một trận trút giận.
Binh bốp bụp!
Lăng Hàn đánh Nghiêm Tuấn bờm đầu không trốn đi đâu được.
Lăng Hàn vừa đánh vừa nói:
- Giờ biết áy náy sao vừa rồi đẩy ta?
Ai áy náy, bà nội ngươi mới áy náy!
Nghiêm Tuấn chỉ muốn ăn thịt người, gã đã hiểu tại sao mới rồi Lăng Hàn sẽ bị đẩy ngã, đó là vì đào hố cho gã.
Ban đầu là hắn đến chào, rồi thì thầm nhỏ to, sau đó bị đẩy ngã tạo ra biểu hiện giả dối là Nghiêm Tuấn đột nhiên trở mặt.
- Không ngờ Nghiêm Tuấn khiêm tốn ghê, bị đánh mà không đánh trả.
- Chịu, ai kêu là hắn gây sự trước, lại đang ở phủ thành chủ, nếu hắn đánh trả bị thành chủ đại nhân truy cứu thì sẽ chịu trách nhiệm chủ yếu.
- Nói vậy thì Nghiêm Tuấn thật đáng đời, sớm biết như vậy mắc gì đẩy người ta?
- A, người này là ai? Hình như chưa từng gặp.
Mọi người xì xầm bàn tán, Nghiêm Tuấn nghe lọt lỗ tai, rất muốn hét to: Bà nội nó ai xứng đáng! Ta bị hố!
Đáng tiếc Lăng Hàn đánh no đòn không cho Nghiêm Tuấn cơ hội nói chuyện, há mồm sẽ bị đấm dập môi, đánh gã nổ đom đóm mắt không nói nên lời.
Một thanh niên lên tiếng:
- Này vị kia, đánh cỡ đó cũng đủ rồi đi?
Người trẻ tuổi thuộc Thích gia, tên Thích Tùy Phong, cùng có tu vi thập nhị mạch, chơi khá thân với Nghiêm Tuấn.
Lăng Hàn dừng lại, mọi người tưởng đầu hắn nghe khuyên nhủ.
Lăng Hàn trừng Thích Tùy Phong:
- Ngươi là cái đinh gì? Ta dạy dỗ tôn tử mắc gì ngươi xía vào?
Tôn tử?
Xì!
Nhiều người bật cười, việc này mặc kệ giải quyết thế nào thì Nghiêm Tuấn sẽ thành trò cười.
Nghiêm Tuấn rất muốn giết người, lòng thầm hét tổ chức Địa Ngục vô dụng, nói gì mà không giải quyết được mục tiêu. Chết tiệt, Lăng Hàn đã tránh thoát hai lần ám sát, còn đánh chủ thuê như gã, nhục chết.
Mặt Thích Tùy Phong lạnh lùng nói:
- Ngươi rất quá đáng, đang trong tiệc sinh nhật của Phong tiểu thư, ngươi muốn gây chuyện đến khi nào?
Thích Tùy Phong nhảy vọt tới chộp cổ tay Lăng Hàn.
Lăng Hàn cười gian xách Nghiêm Tuấn lên, Thích Tùy Phong chộp trúng mông gã.
Nghiêm Tuấn cứng người lại, bị nam nhân bóp mông là cảm giác gì?
Thích Tùy Phong ngây ra, động tác của Lăng Hàn vì sao nhanh như thế? Thích Tùy Phong không thấy rõ Nghiêm Tuấn bị xách lên như thế nào, nếu không gã đã kịp rút tay về.
Thích Tùy Phong hừ mũi vội rụt tay về, nếu đồn ra gã bóp mông nam nhân mãi không thả thì hết đường chối.
Gã không có sở thích đó!
Thích Tùy Phong lại thò tay chộp:
- Thả người ra!
Bình thường thì thiên tài hoặc người tự nhạn là thiên tài sẽ có bệnh chung là ngạo, tin tưởng ngã ở chỗ nào thì đứng lên tại đó. Nên Thích Tùy Phong vẫn vươn tay chộp, gã kiên quyết phải túm được cổ tay Lăng Hàn, gã sẽ không thay đổi mục tiêu ban đầu.
Lăng Hàn thở dài, xoay người Nghiêm Tuấn ra trước.
Cực nhanh, mọi người cảm thấy hoa mắt sau đó bắt gặp hình ảnh nổi da gà.
Thích Tùy Phong chộp trúng giữa hai chân Nghiêm Tuấn, thứ dưới rốn ba tấc.
Ui chao ơi!
Mọi người da mặt co giật, các nữ nhân xấu hổ đỏ mặt.
Quá xấu, có người trình diễn hình ảnh cấm trước mắt mọi người, mấy nàng hủ nữ thì tim đập nhanh. Đây mới là tình yêu đích thực!!!
Nghiêm Tuấn rú lên:
- A!
Thân dưới của nam nhân vốn yếu ớt cộng thêm Thích Tùy Phong đinh ninh sẽ chộp trúng Lăng Hàn, gã gồng sức rất mạnh, bóp Nghiêm Tuấn muốn bể trứng, nước mắt rơi như mưa.
Thích Tùy Phong vội rụt tay về, vẫy tay liên tục. Chết tiệt, có rửa tay trăm lần cũng sẽ bị ám ảnh tâm lý!
Lăng Hàn lắc đầu nói:
- thì ra ngươi có ham mê như vậy, ta càng không thể giao Nghiêm Tuấn cho ngươi, quỷ biết sẽ bị ngươi chơi thành hình dáng gì.
Nghe Lăng Hàn thuận miệng nói nhảm nhiều người bật cười. Bọn họ biết Thích Tùy Phong không có đam mê đó, hoàn toàn là Lăng Hàn cố ý làm ra.
- Nhưng công nhận người này mạnh thật, hai lần làm Thích Tùy Phong trúng chiêu.
- Ha ha, hôm nay được xem trò hay.
- Ta rất tò mò người đó rốt cuộc là ai?
Lăng Hàn mặc kệ Thích Tùy Phong, hắn xách Nghiêm Tuấn lên hỏi:
- Tại sao ngươi đẩy ta? Hôm nay ngươi không giải thích đàng hoàng thì ta tuyệt đối không bỏ qua.
Mọi người quay sang ngó nhau, thầm nghĩ Nghiêm Tuấn tội nghiệp.
Trước tiên là bị Lăng Hàn đánh no đòn, sau đó bị Thích Tùy Phong bóp trúng, thê sờ thảm.
Giờ Lăng Hàn lấy bộ dạng người bị hại chất vấn Nghiêm Tuấn, khiến đối phương chỉ muốn chết.
Thích Tùy Phong không đứng ra nói gì nữa, chộp trúng vị trí kia của nam nhân khiến mặt gã nhăn như vỏ quýt khô, bận rộn điều chỉnh cảm xúc.
Dương Tử Thanh không kiềm được la lên:
- Nói nhảm! Rõ ràng là ngươi gài bẫy!
Giờ Dương Tử Thanh đã cột chung với Nghiêm Tuấn.
Lăng Hàn nhìn Dương Tử Thanh:
- Ý của ngươi là ta cố ý khiến Nghiêm Tuấn đẩy ngã rồi thừa dịp đánh hắn?
Dương Tử Thanh lạnh lùng nói:
- Chẳng lẽ không phải?
Lăng Hàn lắc đầu nói:
- Đương nhiên không, ta làm gì có thực lực đó. Nghiêm Tuấn là thập nhị mạch.