Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3552: Trước từ chối sau quỳ




Làm ăn luôn muốn thân thiện là trên hết, nếu đồn ra tiếng xấu Từ Tâm dược đường khi dễ khách thì sau này bọn họ làm ăn thế nào? Nhưng Phan Hổ là cháu trai của lão bản nương, nhân viên cửa hàng không dám đắc tội.

Phan Hổ lạnh lùng liếc Lăng Hàn:

- Còn đứng đó làm gì? Mau đuổi người ra ngoài! Có bản thiếu gia ở đây, ngươi đừng hòng mua gì hết!

Nhân viên cửa hàng tràn đầy khó xử nhìn Lăng Hàn:

- Cái đó... vị khách nhân này...

Nhân viên cửa hàng không đuổi người thì chút nữa gã sẽ bị đuổi việc.

Lăng Hàn gật đầu chậm rãi đi ra cửa:

- Được rồi, nhưng ngươi đừng hối hận.

Phan Hổ hung tợn nói với bóng lưng Lăng Hàn:

- Coi như ngươi biết khôn, không thì bản thiếu gia cho ngươi biết tay!

Còn dám uy hiếp gã, hừ, không biết điều!

Cộp cộp cộp!

Có người từ tầng hai xuống.

Phan Hổ quay đầu nhìn, đổi vẻ mặt kiêu căng, gã nghênh đón:

- Dượng!

Hai người đi xuống lầu, người đi trước là một nam nhân trung niên gần năm mươi tuổi. Tuổi thọ của người thường khoảng một trăm năm mươi, nên dưới bảy mươi tuổi còn gọi là trung niên. Đây là lão bản của Từ Tâm dược đường, tên Mạc Quốc Hào, nhân vật có máu mặt trong Hùng Cứ thành.

Người thứ hai là nhân viên cửa hàng lúc trước chạy lên lầu, gã đi theo sau lưng Mạc Quốc Hào.

Phan Hổ có thể uy phong bá khí là vì Mạc Quốc Hào, nên ở trước mặt nam nhân trung niên thì gã từ cọp thành mèo, vẫy đuôi nịnh nọt.

Mạc Quốc Hào nhẹ gật đầu, gã luôn không thích cháu trai này nhưng ai kêu đây là nhi tử của em gái vợ, nể thê tử nên gã khoan dung chút.

Mạc Quốc Hào nhướng mày hỏi:

- Vị khách kia đâu?

Khách nào?

Tim Phan Hổ rớt cái bịch. Không lẽ Mạc Quốc Hào đặc biệt xuống lầu là vì tiểu tử mới bỏ đi?

Không không không! Sao có thể!?

Dương của gã chẳng những là lão bản Từ Tâm dược đường là một vị đan sư trung cấp, làm sao hạ thấp thân phận đi gặp một tiểu nhân vật?

Là gã nghĩ nhiều rồi, chắc chắn.

Mạc Quốc Hào nhìn một nhân viên khác, nhướng mày toát ra áp lực khiến người nghẹt thở:

- Ta đang hỏi chuyện ngươi!

Nhân viên rùng mình vội hỏi:

- Lão bản nói vị khách kia là một –Đúng vậy! mặc áo xanh, bề ngoài gần hai mươi tuổi?

Mạc Quốc Hào quay đầu nhìn nhân viên mới nãy lên lầu.

Nhân viên gật đầu nói:

- Đúng là hắn.

Óc Phan Hổ ù đặc, chuyện gì vậy? Mạc Quốc Hào thật sự muốn gặp tiểu tử kia?

Lòng Phan Hổ dâng lên cảm giác bất an.

Mạc Quốc Hào hỏi lại:

- Người đâu?

Mạc Quốc Hào rất kích động, thật sự có người cải tiến phương thuốc Bí Lực Hoàn, đến bây giờ gã còn cảm thấy da đầu tê dại.

Nhân viên nói:

- Hắn... đã đi.

Mạc Quốc Hào lộ vẻ mặt uy nghiêm:

- Tại sao đi?

Đối phương đến bán đan dược, còn đưa một viên đan dược biểu hiện thành ý rất chân thành. Nếu không xảy ra chuyện gì lớn thì đối phương sẽ đột nhiên rời đi gấp gáp vậy sao?

Phan Hổ cướp lời:

- Dương, người đó quá kiêu ngạo, mới vào đã chọn này bỏ kia, ta lý luận với hắn một phen mà hắn không phục, muốn đánh người nên ta đuổi ra.

Phan Hổ biết chuyện này giấu không được nên giành nói ra trước, bẻ cong sự thật.

Mạc Quốc Hào nét mặt sa sầm:

- Hừ!

Mạc Quốc Hào quá rành cháu trai của mình, nói năng bậy bạ không thể tin.

Người ta đến bán thuốc, còn là Bí Lực Hoàn phiên bản cải tiến, không khoa trương khi nói Lăng Hàn mà tuyên bố tin tức thì tiệm thuốc nguyên Hùng Cứ thành rất vui vẻ hợp tác với hắn.

Chọn này bỏ kia? Bậy bạ!

Mạc Quốc Hào cố nén tức giận nói:

- Ngươi đi mời người đó về cho ta.

Bình thường gã mặc kệ Phan Hổ càn quấy, nhưng hôm nay không được, phải trừng trị một phen.

- Nếu không mời người quay về được thì ngươi đừng bước vào nơi này hay Mạc gia một bước.

A!

Phan Hổ sụ mặt, mới rồi gã đối xử với Lăng Hàn thế nào? Bây giờ mời người ta quay về, có thể tưởng tượng Lăng Hàn sẽ đối xử với gã ra sao.

Phan Hổ quen thói kiêu căng, bắt gã nhỏ nhẹ cầu người thì sao chịu được? Nhưng nếu gã không mời Lăng Hàn trở về Mạc Quốc Hào tỏ rõ không nhận cháu trai, mất đi tấm biển Mạc gia thì gã là cái đinh gì?

Phan Hổ nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy chỉ có nước cúi đầu, nếu gã cứng cổ thì sau này hết đường chơi.

Phan Hổ nói xong chạy vội ra cửa:

- Dượng yên tâm, ta chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ!

Phan Hổ chạy một lúc sau rất nhanh thấy Lăng Hàn.

Phan Hổ bắt kịp:

- Ngươi! Đi theo ta về, dượng của ta muốn gặp ngươi!

Phan Hổ vẫn giữ dáng vẻ cao cao tại thượng lấy đó hù Lăng Hàn.

Lăng Hàn dừng bước lại:

- Ngươi nói gặp liền gặp?

Phan Hổ la lên:

- Dượng của ta đồng ý gặp ngươi là phúc của ngươi. Có biết dượng của ta là ai không? Mạc Quốc Hào Mạc đại đan sư, người xin dượng luyện đan xếp hàng dài, ngươi còn không biết đủ?

Lăng Hàn phẩy tay:

- Biến đi, chó ngoan không cản đường, lăn sang bên.

Phan Hổ lạnh lùng nói:

- Tiểu tử, ngươi đừng đạp cái mũi lên mặt!

Lăng Hàn cười nhạt, với ánh mắt sắc bén của hắn nhìn thấu Phan Hổ ngoài mạnh trong yếu. Mà dù Phan Hổ giữ thái độ cứng rắn cũng không sao, Lăng Hàn sẽ đánh đối phương thành mèo bệnh.

Tay cầm Bí Lực Hoàn phiên bản cải tiến sợ gì không có tiệm thuốc nhận?

Lăng Hàn sải bước đi nhanh, hoàn toàn phớt lờ Phan Hổ.

Phan Hổ cắn răng vội đuổi theo:

- Rốt cuộc ngươi muốn sao mới chịu theo ta đi?

Vẫn giữ thái độ đó?

Lăng Hàn cười nhạt đi tiếp.

Phan Hổ đổ mồ hôi như tắm, nếu hôm nay không thể mời Lăng Hàn trở về thì gã sẽ bị Mạc Quốc Hào đuổi ra khỏi nhà. Mất tấm biển Mạc gia thì gã khác gì du côn đường phố?

Tưởng tượng mình trở thành người bình thường khinh thường nhất, Phan Hổ bất chấp tất cả vọt tới trước mặt Lăng Hàn, quỳ xuống.

- Xin ngươi hãy quay về với ta!

Lăng Hàn bình tĩnh nhìn Phan Hổ, không nói hắn từng là Chí Tôn, giờ bắt đầu lại đan đạo hắn vẫn sẽ trở thành nhân vật phong vân, cần gì quan tâm một tiểu nhân vật quỳ lạy?

Không dễ vậy.

Hắn tiếp tục đi.

Phan Hổ ở phía sau liên tục dập đầu:

- Gia, ta sai rồi! Ta sai rồi!

Lăng Hàn ngừng bước nhưng không quay đầu.

Phan Hổ thấy có cơ may thì tiếp tục lạy, không dám ngừng.

Ban đầu mặt Phan Hổ nóng ran, quỳ người ta ngay giữa đường thật mất mặt. Nhưng Phan Hổ không phải đại nhân vật gì, có mấy người biết mặt hắn? Mọi người vây xem náo nhiệt nhưng qua mấy ngày rồi sẽ quên.

Đối với người như Phan Hổ sĩ diện rất quan trọng, nhưng so với ích lợi thực tế thì nhỏ bé không đáng kể.

Phan Hổ dập đầu rách da trán, máu chảy đầm đài nhỏ giọt xuống đất, trông khá thảm:

- Xin hãy tha thứ cho ta, ta sai rồi, ta thật sự mắt sai.