Nhưng không chỉ riêng hai người chiến đấu, cự mãng cũng bu lại thi triển công kích. Trong mắt nó thì Tư Mã Vinh và Lăng Hàn đều là kẻ thù nên đối xử rất bình đẳng, đuôi to quất qua đánh cả hai.
Thế là ba phe hỗn chiến. Lăng Hàn, Tư Mã Vinh, cự mãng muốn cùng lúc đấu với hai đối thủ, chẳng những hung hiểm cũng mất sức hơn.
Tư Mã Vinh cười khẩy nói:
- Ngươi có thể chống chọi bao lâu?
Không thể phát kình lực ra ngoài, Lăng Hàn cứng rắn đấu từng chiêu, điểm yếu không đủ khí lực sẽ lộ ra ngoài, tuyệt đối không chống chọi được vài chiêu.
Lăng Hàn phớt lờ Tư Mã Vinh, trừ Hầu Ca ra không ai biết sức sống sinh mệnh của hắn kinh người cỡ nào. Tuy bị Tư Mã Vinh, cự mãng công kích toàn thân tê dại nhưng trong khoảnh khắc hắn sẽ phục hồi lại.
Dù thật sự để lại vết thương cũng rất nhanh cầm máu, kết sẹo.
Đây là đặc tính Lăng Hàn mang ra từ thần thạch, từng là Thiên Tôn mạnh nhất sao có thể không được ích lợi gì?
Ngoài dự đoán của mọi người là Lăng Hàn rất kiên cường, đã qua mấy trăm chiêu mà hắn vẫn vừa công vừa thủ, không phải là người tan vỡ đầu tiên.
Ngược lại Tư Mã Vinh và cự mãng gặp vấn đề lớn nhất.
Lực lượng sắp cạn kiệt.
Hết cách, lực lượng của họ tích trữ trong kinh mạch, khi mặt trời mới mọc cảm ứng bí lực thiên địa tu luyện hay bổ sung tiêu hao, hoặc dùng tụ linh trận rút lực lượng từ ngọc tử.
Nhưng bây giờ cả hai cách đều thiếu thốn.
Lực lượng chỉ ra không thu vào đương nhiên càng đánh càng thiếu, rồi sẽ cạn kiệt.
Ngược lại Lăng Hàn mới vào, kinh mạch mở ra rất rộng lớn, chứa lực lượng nhiều hơn thập mạch rất nhiều. Lăng Hàn chắc chắn chống chọi lâu hơn Tư Mã Vinh, cự mãng.
Tư Mã Vinh không tin được mình sẽ thua với cách như vậy.
Tư Mã Vinh không chấp nhận được, đường đường là Vương Giả thập mạch mà thua một cửu mạch? Mặc kệ vì lý do gì cũng là nhục nhã lớn, sẽ bị người cười chết.
Lăng Hàn nặng nề vung một đấm:
- Biến!
Ích lợi của Tứ Phương quyền nằm ở lực lượng ổn định tuôn ra, không có dao động gì.
Bùm!
Tư Mã Vinh bị đánh văng ra ngoài, sau khi dùng hết lực lượng thì gã không mạnh hơn người bình thường bao nhiêu.
Lăng Hàn lao hướng cự mãng.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Liên tục đấm mười chín quyền, tuy không phải lực lượng chồng chất nhưng nhìn tốc độ ra cú đấm của hắn nhanh, từng đòn đánh vào cùng một điểm, uy lực sẽ không yếu.
Mười chín quyền qua đi, đầu cự mãng bị Lăng Hàn đấm nát.
Sinh vật như cự mãng sống rất dai, dù mất dầu nó cũng không chết ngay mà lăn lộn dưới đất cuốn cát bay đá chạy.
Nhưng kết quả đã ra, người giết cự mãng là... Lăng Hàn!
Trước đó có ai ngờ?
Tư Mã Vinh thở hổn hển, ánh mắt cực kỳ tức giận và khó hiểu nhìn Lăng Hàn.
Một cửu mạch tại sao mạnh như vậy?
Tôn Kiếm Phương cười phá lên:
- Ha ha ha ha ha ha!
Lăng Hàn cho lão nở mặt nở mày, đè ép cùng thế hệ quang vinh lên hạng nhất.
Tào Thông lạnh lùng nói, vẻ mặt khó chịu:
- Hừ! Chẳng qua là nhặt của rơi.
Tào Thông không biết Tư Mã Vinh làm sao đột phá thập mạch, cũng không rõ gã học tứ trọng lực từ đâu nhưng là người của Thương Vũ thành, Tư Mã Vinh thua thì Tào Thông cũng không vui vẻ gì.
Tôn Kiếm Phương liếc xéo Tào Thông:
- Ha ha, cửu mạch đánh thập mạch mà thắng thì còn có gì để nói? Hay chờ Lăng Hàn vào thập mạch rồi để bọn họ đánh thêm lần nữa?
Tào Thông bị móc họng không nói nên lời. Vì khi Lăng Hàn đến thập mạch chắc chắn lực lượng sẽ nghiền áp Tư Mã Vinh, cùng là phát ra kình lực, tiêu hao nhiều có yếu điểm lớn nhất. Dù Tư Mã Vinh có tứ trọng lực vẫn khó giành chiến thắng.
Dù sao bị lực lượng tuyệt đối nghiền áp thì tứ trọng lực gì đó cũng nghỉ chơi.
Tôn Kiếm Phương cười to bảo:
- Dám chơi dám chịu, các vị, trái Phục Lăng quả này thuộc về Cổ Đạo tông ta, không có vấn đề gì đi?
Đám đại nhân vật câm nín, bọn họ đều sĩ diện, sao có thể tự bạt tai.
Hơn nữa chính thức làm chủ toàn là Vương Giả đỉnh thập nhị mạch, bọn họ không cần Phục Lăng quả, cùng lắm trong lòng hơi khó chịu, không cam lòng, nhưng sẽ không đau lòng như bị cắt thịt.
Cát Nguyên Long vung tay:
- Đi!
Tính cách Cát Nguyên Long kém nhất, thích châm chích người ta, nhưng loại người nóng tính này cũng sảng khoái nhất.
Mọi người lắc đầu đang định rời đi.
- Ủa?
Cả đám sửng sốt ngước lên nhìn.
Một bóng đen to lớn lao xuống, trên trời có chiếc thuyền to, thuyền đen thui như con quái thú thép cứng.
Đây là thứ gì?
Người thế hệ trước đều chính mắt thấy máy bay, người trẻ tuổi có xem tư liệu về loại máy bay trên quang não, biết có thứ không dựa vào cánh cũng bay trên trời được.
Nhưng vấn đề là không có loại máy có thể bay nào thích hợp với chiếc trên bầu trời.
Có điều loại mang cánh quạt không thể bay chậm như vậy thế này, còn treo lơ lửng được. Mọi người không thấy cánh quạt trên chiến hạm.
Chiến hạm không nhỏ, dài cỡ ba mươi trượng, đặt trong nước là chiếc thuyền lớn, nó lơ lửng trên trời đổ xuống bóng ma khổng lồ.
Đầu thuyền có một ký hiệu vẽ rồng vàng năm móng, sống động như vật sống thật.
Mọi người giật mình, Lăng Hàn cũng bất ngờ. Đây chẳng phải là không hạm của Nguyên Thế Giới sao?
Dùng trận pháp thúc đẩy, vừa nhanh vừa chậm, vừa động vừa tĩnh. Thứ này không nên xuất hiện trong thế giới này. Không lẽ đào ra từ cổ tích văn minh đời trước?
Lăng Hàn không thể kết luận đây là đào ra từ lòng đất hay dùng kỹ pháp cổ đại tạo ra sau. Có điều không thể coi thường nó, vì thân thuyền thò ra nòng pháo đen kịt tạo uy hiếp rất đáng sợ cho hắn.
Chiếc chiến hạm chậm rãi đáp xuống trong sự rung động của mọi người. May mắn đỉnh núi này đủ lớn, đổi lại ngọn núi khác có lẽ không chứa nổi.
Không hạm đáp xuống, đầu thuyền ném xuống thang treo, có người lục tục leo xuống.
Tổng cộng mười người, dẫn đầu là một nữ nhân, thoạt trông hai mươi bốn, lăm tuổi, là lứa tuổi đẹp nhất đời người, da thịt mềm mại búng ra nước. Dù chỉ lộ ra tay, cổ, mặt nhưng vẫn toát ra vẻ đẹp hút hồn. Nàng mặc bộ đồ xanh đẹp tôn lên vóc dáng nóng bỏng, đặc biệt mông vêu được chất liệu da căng ra đường cong, như trái đào tươi ngon mọng nước.
Nàng phong tình dâm đãng, nhưng chín nam nhân đi theo đằng sau thì không chút dao động, như thể đi trước mặt họ không phải nữ nhân.
Tư Mã Vinh sải bước tiến lên, quỳ một gối xuống đất:
- Tư Mã Vinh bái kiến Liên kỳ trường!
Hả?
Thấy cảnh này đám đại nhân vật lòng dậy sóng.
Đường đường là Vương Giả thập mạch mà quỳ xuống chào hỏi người?
Vương Giả có tôn nghiêm của Vương Giả, sao có thể thấp hèn quỳ gối?