Giống như Phong Vô Định, chính là nghe Diệt Tuyệt cường đại, hung tàn, đáng sợ như thế nào như thế nào trưởng thành, ấn tượng như Thiên Ma của đối phương đã sớm sâu tận xương tủy, hiện tại tận mắt thấy, tự nhiên để hắn không tự chủ được phát lên ý sợ hãi.
Đây chính là thiên tài khác biệt, không phải thiên phú cao liền nhất định ý chí như sắt.
Diệt Tuyệt thu hồi ánh mắt, căn bản không có để ý tới Tân Khí Hổ, mà đối với mặt đất vung ra một chưởng, oanh, mặt đất lập tức sụp đổ, hiện ra một hố sâu cự đại, đen thẫm phảng phất như miệng Cự Thú, đang muốn thôn phệ chúng sinh.
Hưu, nàng dấn thân mà vào, thân ảnh tuyệt mỹ, để cho người ta miên man bất định.
Nhưng mà, người biết thân phận nàng, sợ là trong đầu suy nghĩ một chút cũng không dám a?
Đám người hai mặt nhìn nhau, đều là không biết Diệt Tuyệt chơi cái gì.
Thất Bộ cường đại như vậy, tại sao lại muốn tới nơi này?
Dưới 33 tầng, hạt bản nguyên ngưng tụ thành tường, không phải ngay cả Thất Bộ cũng không cách nào thông qua sao, chẳng lẽ Diệt Tuyệt muốn qua?
Toan tính lại là cái gì đây?
Hưu, hưu, lại hai đạo khí tức cường đại trào lên, chỉ thấy Chu Hằng và Sở Hạo cùng nhau đi tới.
- Diệt Tuyệt?
Bọn hắn bắt giữ lấy khí tức nơi này, vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng.
Bọn người Tân Khí Hổ gật đầu, đừng nhìn hiện tại bọn hắn có chín chiến lực Thất Bộ, nhưng đều mới lên cấp, thật muốn đối phó Diệt Tuyệt, ngoại trừ Thất Bộ có thể bất tử, những người khác sẽ bị oanh sát thành cặn bã. Mà cho dù là Thất Bộ, cũng phải bị trấn áp, nói không chừng vĩnh viễn khó thấy mặt trời.
Diệt Tuyệt mạnh như vậy.
Bởi vậy, vừa rồi Diệt Tuyệt không xuất thủ, thực để cho người ta không nghĩ ra, càng có một tia nghĩ mà sợ.
- Kỳ quái, Diệt Tuyệt tới đây làm gì?
Chu Hằng thì thào.
- Chẳng lẽ nàng cải biến mục đích, không muốn thôn phệ Nguyên Thế Giới?
Sở Hạo cũng nói.
Đám người hai mặt nhìn nhau, đều không biết Diệt Tuyệt làm như vậy là có ý gì.
- Trở về đi, phía dưới phong tỏa ngay cả Thất Bộ đỉnh phong cũng không cách nào xuyên qua, lưu ở nơi này cũng không có tác dụng gì.
Sở Hạo nói.
- Vâng.
Đám người Tân Khí Hổ, Lâm U Liên đều rất cung kính, thứ nhất bọn hắn vẫn là Lục Bộ, thứ hai Sở Hạo cùng Chu Hằng đều là nhân vật cực kỳ cường đại, đánh nhau cùng cấp thực lực cũng không kém bọn hắn, đáng giá bọn hắn tôn kính.
Bất quá Phong Vô Định lại không ưa Sở Hạo cùng Chu Hằng, hắn đến từ Nguyên Thế Giới đời trước, có một loại cảm giác ưu việt tự nhiên, cũng không biết hắn từ đâu tới lực lượng.
- Sở huynh, Chu huynh, Kim Tàm huynh còn ở trong tay tiểu tử kia, còn xin hai vị ra mặt, thuyết phục hắn thả người!
Vạn Ảnh đột nhiên mở miệng.
- Không sai, hiện tại trước có Cuồng Loạn, sau có Diệt Tuyệt, chính là lúc cần đồng tâm hiệp lực, làm sao có thể để hận thù cá nhân bao phủ con mắt?
Phong Vô Định cũng mở miệng nói.
Lăng Hàn lấy ánh mắt liếc về phía Phong Vô Định, trong lòng bốc lên sát ý.
Phong Vô Định ba phen mấy bận khiêu khích hắn, kết quả đều có thể sống, cũng không phải là Lăng Hàn dễ nói chuyện, mà là bởi vì bọn người Lâm Lạc, Chu Hằng cho rằng tiền đồ của Phong Vô Định rất quang minh, là chủ lực đối kháng Cuồng Loạn, hi vọng hắn cùng Phong Vô Định liên thủ, có hi vọng tha thiết.
Căn cứ vào tôn kính đối với đám người Chu Hằng, Lâm Lạc, Lăng Hàn mới nhiều lần hạ thủ lưu tình, nhưng nhìn đến Phong Vô Định hiện tại nhảy như thế, cuối cùng để Lăng Hàn mất đi kiên trì.
Dựa vào, mặc kệ, một chữ, giết!
Lăng Hàn ngón trỏ đại động, nhưng không có xuất thủ, có Chu Hằng cùng Sở Hạo ở đây, hắn là khẳng định giết không được Phong Vô Định, bất kể như thế nào, mặt mũi của hai người này hắn là nhất định phải cho.
Vậy thì chờ về sau, dù sao còn nhiều thời gian.
Chu Hằng nhìn Lăng Hàn một chút, nhếch miệng lên một nụ cười:
- Tạm thời không khai chiến với Cuồng Loạn, đùa giỡn một chút cũng không sao.
Ý tứ này chính là, ân oán của Lăng Hàn cùng Kim Tàm chỉ là nói giỡn.
Trò đùa, tại sao người khác phải đi nhúng tay?
Phong Vô Định muốn phản bác, lại phát hiện tìm không thấy lí do thoái thác.
Dù sao Thất Bộ bất tử bất diệt, chẳng lẽ còn sợ Lăng Hàn chơi hỏng Kim Tàm sao?
Hắn oán hận nhìn Lăng Hàn một chút, lại quét qua Chu Hằng cùng Sở Hạo, ghi tạc ba người này ở trong lòng, đợi hắn rảo bước tiến lên Thất Bộ, hắn nhất định sẽ làm cho ba người này hối hận.
Hắn chính là Thiên Mệnh Tử, không tuân lệnh hắn, chính là đối địch Nguyên Thế Giới.
Chờ xem!
Hắn hừ một tiếng, xoay người, cấp tốc rời đi.
Nơi này đã là cuối cùng hắn có thể đạt tới, lưu lại nữa cũng không có ý nghĩa gì.
Vạn Ảnh cũng vội vàng rời đi, vạn nhất Lăng Hàn, Sở Hạo, Chu Hằng cũng quyết định cùng hắn mở “trò đùa”, vậy hắn không phải thảm rồi?
Dù sao Kim Tàm lại không chết được, trước ủy khuất một chút đi, chỉ cần đám người Xung Viêm biết tin tức, khẳng định sẽ ra ngoài tìm Lăng Hàn tính sổ, không cần hắn tới làm người tiên phong.
Lâm U Liên, Tân Khí Hổ, Ngô Hạo Dương cũng phân biệt rời đi, chỉ còn lại có Sở Hạo cùng Chu Hằng.
- Chúng ta thu hoạch không ít, muốn trở về bế quan một đoạn thời gian, củng cố tu vi.
Chu Hằng nói.
- Sau khi kết thúc, chỉ sợ Cuồng Loạn cũng đã phát động công kích, lại chiến tranh lần nữa.
- Đi.
Sở Hạo gật gật đầu.
- Lăng Hàn, không nên chơi quá mức.
Chu Hằng nhắc nhở một câu, liền cùng Sở Hạo song song rời đi.
Lăng Hàn nhìn Kim Tàm trong tay một chút, không khỏi cười cười, gia hỏa này đã giết không chết, vậy khẳng định phải chơi thật ác, không thì có ý gì?
- Lăng Hàn, mau thả bản tôn!
Kim Tàm kêu lên, hắn tràn đầy tuyệt vọng, tới nhiều chiến lực Thất Bộ như vậy, thế mà vẫn không có thể làm cho hắn thoát khốn.
- Kêu la cái gì!
Lăng Hàn tăng thêm một chút lực lượng, để lực lượng trói buộc Kim Tàm càng thêm vững chắc, ngay cả âm thanh cũng truyền không ra.
Hắn nhìn hố sâu dưới chân một chút, cũng không cùng xuống dưới, mà đổi một chỗ, chui vào.
Hắn muốn tận mắt nhìn xem cảnh tượng hùng vĩ hạt bản nguyên hóa thành tường, mà không có đi theo Diệt Tuyệt, đạo lý kia tự nhiên không cần nói, muốn chết sao?
Lăng Hàn phá vỡ địa tầng, không bao lâu, trước mặt của hắn liền xuất hiện một bức tường.
Rất khó hình dung đây là một cái tường gì, bởi vì chợt nhìn là màu hồng, lại xem xét liền biến thành màu xanh, nhưng tiếp xuống lại trở thành cửu thải, một mực không ngừng biến hóa. Không chỉ như vậy, hình thái cũng Thiên Biến Vạn Hóa, hoàn toàn không có một hình nào là nhất định.