Tất cả mọi người nghe nói, có một người trẻ tuổi cải biến kiếm chiêu của Chu Mang, làm uy lực đại tăng, càng phất tay một cái, ba tên Phân Hồn, một tên Trảm Trần không biết bay đi nơi nào, đến bây giờ còn không có trở lại.
Thông minh tài trí như vậy, thực lực như vậy thật kinh người, để những đại năng Tiên Phủ cảnh kia ngồi không yên.
Hơn nữa, sự tình huyên náo lớn như thế, Chu Mang khẳng định ngồi không yên, sẽ đích thân ra mặt, đám người cũng muốn nhìn xem, đã nhiều năm như vậy, Chu Mang lại có tiến bộ gì.
Đừng nhìn tất cả mọi người rất tôn kính Chu Mang, nhưng chính bởi vì địa vị của Chu Mang quá mức siêu nhiên, vạn nhất ngày nào đó hắn đột nhiên sửa lại tính tình, đối với quyền lực có dã tâm thì sao?
Cái kia chính là một đại địch.
- Cái kia chính là Hàn Lâm?
- Nghe nói đi cùng một tên tiểu bối của Lăng gia.
- Đi gọi tiểu tử kia tới, hỏi tình huống một chút.
Những đại năng này đối với Lăng Hàn cảm thấy hết sức hứng thú, muốn kêu Lăng Đoạn Vân đến hỏi thăm tình huống, nhưng Lăng Đoạn Vân lại cái nào cũng không để ý đến.
Cuối cùng vẫn là Trình gia thông minh, để Trình Tư Tư đến hỏi, ngược lại để Lăng Đoạn Vân thổ lộ một số bí mật, nhưng không nhiều.
Đám người chỉ biết, Lăng Hàn xác thực cùng Lăng gia có chút quan hệ, nhưng cụ thể là quan hệ như thế nào lại không rõ ràng.
- Lăng Đoạn Vân, tới!
Có người nhìn Lăng Đoạn Vân quát.
Lăng Đoạn Vân xem xét, vội vàng chạy tới, cung kính nói:
- Đoạn Vân bái kiến Tam trưởng lão.
Đây là một lão giả khoảng sáu mươi, giá đỡ bày rất đủ, chậm rãi gật đầu, mới nói:
- Ngươi là ngu xuẩn sao? Người kia đã đưa tới họa sát thân, ngươi còn ở cùng với hắn? Không sợ để Lăng gia cũng đi theo vạn kiếp bất phục? Ngu xuẩn, cực kỳ ngu xuẩn!
Lăng Đoạn Vân vội vàng nói:
- Tam trưởng lão, vị này cùng Lăng gia ta có nguồn gốc tương đối sâu.
- Thì tính sao, hiện tại hắn đã trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, chúng ta phải cách hắn càng xa càng tốt, biết hay không!
Tam trưởng lão trách mắng.
Trong lòng Lăng Đoạn Vân lắc đầu, tự nhủ ánh mắt của Tam trưởng lão thiển cận.
Bất quá cái này cũng phù hợp Tam trưởng lão làm người, bởi vì hắn là phái kiên quyết sửa họ, cho rằng họ Lăng mang đến cho bọn hắn quá nhiều bất hạnh, chỉ có vứt bỏ cái họ này mới có thể để bọn hắn có cơ hội vùng lên.
Bởi vậy, chỉ cần cùng Lăng gia có quan hệ, hắn tự nhiên là đẩy cũng không kịp, sao sẽ vui sướng khi gia tộc có khả năng đạt được một cường viện?
Hắn là biết một chút bí ẩn, đừng nói chỉ là Tiên Phủ cảnh, dù Tiên Vương tới cũng không nhất định cứu được Lăng gia, còn không bằng triệt để phủi sạch quan hệ.
- Ngươi ngoan ngoãn đứng ở chỗ này cho lão phu.
Tam trưởng lão nói lần nữa.
Lăng Đoạn Vân gật đầu, hắn là tuyệt không lo lắng Lăng Hàn.
Lại qua một hồi, chỉ thấy một nam tử trung niên xuất hiện, tràn đầy khí chất nho nhã, như một vị thư sinh đọc đủ thứ kinh thư, không có chút hung hãn nào của Võ Giả, lại là một vị Tiên Phủ cảnh.
- Bái kiến Chu đại nhân!
Không ít người đều ôm quyền hành lễ, thậm chí còn có một ít người quỳ xuống, biểu lộ thành kính.
Đây chính là Chu Mang, người sáng lập Già Nam võ viện, cũng là một trong mấy người mạnh nhất An Diệp thành.
Có lẽ có thể chữ bỏ hai chữ một trong, bởi vì sớm có truyền ngôn nói hắn lúc nào cũng có thể bước vào Thăng Nguyên cảnh.
Chu Mang nhìn người xung quanh gật đầu, sau đó ngưng mắt nhìn Lăng Hàn.
- Các hạ, chúng ta đã từng gặp?
Hắn hỏi.
Lăng Hàn mở mắt, hắn thở dài, mặc dù chợt có sở ngộ, nhưng vẫn không có thể đụng chạm đến loại hạt bản nguyên thứ tư.
Khó trách nói từ Tứ Bộ đến Ngũ Bộ khó khăn nhất, như Lâm U Liên, Tân Khí Hổ cũng bỏ ra một kỷ nguyên thời gian, thậm chí vẫn là về sau đạt được đại dược trong Nguyên Thế Giới đời trước mới đột phá, có thể thấy được bước này vượt qua gian nan đến mức nào.
Hắn mắt nhìn Chu Mang, ánh mắt đột nhiên mãnh liệt, sát khí sinh sôi, lại cấp tốc thu liễm:
- Chưa từng thấy qua.
- Vậy chúng ta cũng không có khả năng có cừu oán rồi?
Chu Mang tiếp tục hỏi.
- Xác thực không có.
Lăng Hàn lắc đầu.
- Vậy vì sao các hạ muốn xuất thủ làm tổn thương đệ tử ta?
Chu Mang đột nhiên chất vấn, một mặt chính khí, hiên ngang lẫm liệt.
Đổi một người, khả năng sẽ bị khí thế của hắn đoạt, đúng a, không cừu không oán, ngươi đánh bay đệ tử người ta làm gì? Ở trên khí thế bị áp đảo, chiến lực khẳng định sẽ nhận ảnh hưởng.
Lăng Hàn mỉm cười:
- Ta cùng ngươi không cừu không oán, nhưng cùng chủ tử của ngươi lại là đại địch không chết không thôi.
Lời vừa nói ra, lập tức gây nên đám người xôn xao.
Chủ nhân?
Có ý tứ gì, Chu Mang không phải một giới tán tu sao, sao lại có chủ nhân?
Chu Mang nguyên bản mây trôi nước chảy, nhưng nghe nói như thế cũng sắc mặt kinh biến, trong lòng giống như nổi trống. Hắn cưỡng ép trấn định lại:
- Nói bậy nói bạ!
- Thật sao?
Lăng Hàn lắc đầu.
- Vậy thì bức ngươi hiện ra nguyên hình.
Hắn nhẹ nhàng vung tay, đánh về phía Chu Mang.
Bành!
Chu Mang vội vàng phản kích, hai người lẫn nhau liều một kích, lại cân sức ngang tài.
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng, lại vỗ một chưởng, lần này lực lượng của hắn liền muốn lớn hơn, siêu việt cấp độ Tiên Phủ.
- Cái gì!
Cảm ứng được một kích này của Lăng Hàn khủng bố, những Tiên Phủ đại năng kia đều kinh hô, con mắt trừng tròn trịa.
Người này lại có thể là một đại lão Thăng Nguyên cảnh?
- Thăng Nguyên cảnh!
- Trời ạ, An Diệp thành thế mà ra một đại năng Thăng Nguyên cảnh!
Nghe được những cường giả Tiên Phủ kinh hô, đôi mắt đẹp của Trình Tư Tư không khỏi trợn lên, nàng một mực là tiểu công chúa kiêu ngạo, cho rằng không có người nào xứng với mình, nhưng bây giờ so sánh với Lăng Đoạn Vân, giống như nàng mới là một vịt con xấu xí.
Nhưng mà, càng khiến người ta khiếp sợ lại là Chu Mang.
Hắn cũng oanh ra một kích, cản lại Lăng Hàn.
Chu Mang thế mà cũng là Thăng Nguyên cảnh!
Thấy cảnh này, tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người.
Mặc dù mọi người đều đang suy đoán, Chu Mang có khả năng ở không lâu sau bước vào Thăng Nguyên cảnh, nhưng cái này dù sao chỉ là một suy đoán, không biết bao lâu sau mới có thể thực hiện.
Nhưng còn bây giờ thì sao, Chu Mang thế mà bạo phát ra lực lượng Thăng Nguyên cảnh.
Làm sao có thể chứ?
Thăng Nguyên và Tiên Phủ, đây là nghiền ép tuyệt đối, dù bị Tiên Phủ cảnh quần công, vậy ít nhất cũng phải số lượng trên trăm mới có thể địch nổi. Vấn đề là, tất cả Tiên Phủ cảnh ở An Diệp thành cộng lại cũng không có một trăm, như vậy tại sao Chu Mang phải điệu thấp như vậy?