Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3320: Ngươi tới ta đi




Bên ngoài có Cuồng Loạn thúc đẩy, bên trong có Tân Khí Hổ gây sự, đây là muốn bức hắn vào tuyệt lộ sao?

Hưu, đúng lúc này, chỉ thấy một bóng người hạ xuống, phát ra khí thế trấn áp chư thiên.

Tất cả mọi người nhìn sang, thần sắc không khỏi run lên, vội vàng hành lễ:

- Bái kiến Chu đại nhân!

Là Chu Hằng.

Lâm U Liên nhẹ nhàng thở ra, hôm qua Lăng Hàn trở về, nàng liền truyền tin tức cho đám người Chu Hằng, Lâm Tiêu Dương, mặc dù Chu Hằng tới hơi trễ, nhưng hai chữ Lục Bộ hoàn toàn trấn trụ thiên địa, phát được càn khôn.

Chu Hằng gật gật đầu, đưa tay giơ lên, ra hiệu đám người không cần đa lễ.

Chỉ cần tương đối khí tức của Chu Hằng cùng đám người Lâm U Liên, liền có thể phát hiện, đồng dạng là chiến lực Lục Bộ, nhưng Chu Hằng lại vượt xa không biết bao nhiêu lần.

Bởi vì hắn cũng không phải Lục Bộ phổ thông, mà là tồn tại lúc nào cũng có thể rảo bước tiến lên Thất Bộ.

Dù nơi này cảnh giới áp chế, Chu Hằng cũng sẽ không thua Lâm, Tân, Ngô, bởi vì có tư cách trở thành Thất Bộ, cái nào không phải thiên kiêu?

Từ xưa đến nay, không phải là Thất Bộ cao nhất sao?

- Sự tình ta đã biết.

Chu Hằng mở miệng, thanh âm ầm ầm, truyền đến trong thức hải của mỗi người, cũng làm cho mỗi người tâm linh rung động, đè xuống cảm xúc xao động, phẫn nộ.

Không hổ là người nổi bật trong Lục Bộ, vừa đến đã khống chế tràng diện.

- Lăng Hàn đúng là một hạt giống lúc trước được Cuồng Loạn lựa chọn.

Chu Hằng tiếp tục nói.

Hoa, đám người vừa mới bình tĩnh cảm xúc lần nữa sôi trào, trước chỉ là suy đoán, nhưng cường giả Lục Bộ sẽ nói lung tung sao? Huống chi người này là Chu Hằng, có tư cách rảo bước tiến lên Thất Bộ.

- Giết hắn!

- Đúng, loại gian tế này nhất định phải xử lý, không thì trời mới biết hắn sẽ tạo xuống tội nghiệt gì.

- Giết giết giết!

Chu Hằng đè tay, mọi người nhất thời yên tĩnh trở lại.

- Bất quá, chuyện này ta, Sở Hạo Sở sư đệ, Lâm Tiêu Dương Lâm sư huynh, ba người chúng ta đã sớm biết, đã từng thăm dò thức hải của Lăng Hàn, có thể dùng danh dự của chúng ta bảo đảm, Lăng Hàn đã ma diệt lạc ấn mà Cuồng Loạn lưu lại, cùng Cuồng Loạn không hề có quan hệ.

Cái này...

Tất cả mọi người do dự, trở nên không thể khẳng định.

Một bên là “bằng chứng như núi”, nhưng một bên lại là đại nhân vật như Chu Hằng, thậm chí còn có Lâm Tiêu Dương, Sở Hạo. Phải biết, Sở Hạo giống như Chu Hằng, cũng có tư cách rảo bước tiến lên Thất Bộ.

Ba người bọn hắn cùng một chỗ bảo đảm Lăng Hàn, ai dám không tin?

Mặt mũi này, ai dám không bán?

Chí ít, nơi này không ai dám phản đối, ngay cả Ngô Hạo Dương, Tân Khí Hổ, Phong Vô Định cũng không xứng.

- Chu đại nhân, ngươi không nên bị hắn lừa bịp!

Phong Vô Định lại chưa từ bỏ ý định, mắt thấy sắp đóng đinh Lăng Hàn ở trên trụ sỉ nhục, nhưng Chu Hằng vừa đến, dăm ba câu liền muốn giải cứu Lăng Hàn ra?

Không được, tuyệt đối không được.

Tất cả mọi người gật đầu, mặc dù Chu Hằng rất mạnh, nhưng Cuồng Loạn mạnh hơn, nếu nó làm ra thủ đoạn gì, ba người Chu Hằng kiểm tra không ra cũng rất bình thường.

- Chu đại nhân, ngươi không thể vì Lăng Hàn mà bẻ đi một thế anh minh.

Có người nói, lại che dấu trong đám người, không có hiển lộ thân phận.

Lăng Hàn dùng ánh mắt quét một cái, dụng ý của người này cực kỳ âm hiểm, cố ý bôi xấu Chu Hằng, chẳng lẽ là đồng bọn của Hoàng Phủ Đông Nhạc?

Đáng tiếc, người này giấu quá tốt rồi, nơi này toàn bộ là Thiên Tôn, khí tức phức tạp mà cường đại, quá khó phân biện.

- Ha ha, bản tôn cũng cho rằng như vậy!

Lại một bóng người trống rỗng xuất hiện, đồng dạng tản ra khí thế cực kỳ bá đạo.

Lại là một vị Lục Bộ Thiên Tôn.

Nhạc Bác Dung.

Lăng Hàn nhướng mày, Chu Hằng xuất hiện tự nhiên là tin tức tốt, nhưng Nhạc Bác Dung xuất hiện thì tương phản.

Nhạc Bác Dung nhìn lướt qua Lăng Hàn, không che giấu sát ý chút nào:

- Kẻ này đã có quan hệ với Cuồng Loạn, vậy thì nhất định phải bắt, thà giết lầm cũng không buông tha.

Dựa vào ngươi cái lão cẩu này.

- Lão gia hỏa, ngươi nói bậy bạ gì đó!

Hổ Nữu lập tức nhảy lên.

- Dám đối bản tôn bất kính?

Nhạc Bác Dung lạnh lùng nói, một chưởng bổ về phía Hổ Nữu.

- Muốn chết!

Ánh mắt Lăng Hàn phát lạnh, thân hình nhảy ra, vung quyền nghênh kích, bành, một kích của Nhạc Bác Dung liền bị hắn hóa giải sạch sẽ. Hắn cũng không bỏ qua, thân hình tiếp tục đập ra, giết về phía Nhạc Bác Dung.

Lão gia hỏa, thật sự cho rằng có thể muốn làm gì thì làm sao?

Luận thực lực chân thật, khẳng định Nhạc Bác Dung mạnh hơn, nhưng bây giờ nơi này áp chế cảnh giới, Lục Bộ cũng phải áp chế đến Ngũ Bộ. Bởi như vậy, chiến lực của Nhạc Bác Dung có thể mạnh bao nhiêu?

Coi như hắn rất yêu nghiệt, đứng ở Ngũ Bộ đỉnh phong liền có thể đánh vỡ Lục Bộ trói buộc, nhưng ăn bể bụng cũng chỉ là Lục Bộ sơ kỳ.

Lăng Hàn thì sao?

Lục Bộ trung kỳ!

Cho nên luận lực lượng nguyên thủy, tự nhiên là Lăng Hàn chiếm thượng phong.

Bành bành bành, dưới nộ kích liên tiếp, Nhạc Bác Dung chỉ có không ngừng lùi lại, để hắn liên tục gầm thét.

Hắn là cường giả Lục Bộ, mang theo thái độ cao cao tại thượng mà đến, chính là vì bắt Lăng Hàn.

Nhưng bây giờ thì sao?

Hắn thế mà bị Lăng Hàn đánh liên tục rút lui, xấu mặt trước mọi người, mất hết thể diện a.

- Ngươi là thứ gì, cũng dám tổn thương thê tử của ta?

Lăng Hàn lạnh lùng nói, từng quyền đánh cho gấp hơn.

- Đúng, dựa vào cái gì đánh Nữu!

Hổ Nữu chống eo, tức giận nói.

Tất cả mọi người im lặng, Hổ Nữu một chút tổn thương cũng không có, hiện tại là Nhạc Bác Dung bị Lăng Hàn vững vàng áp chế, muốn nói phẫn nộ, cũng hẳn là Nhạc Bác Dung càng nhiều hơn a.

Nhạc Bác Dung gầm thét, hắn dùng ra tuyệt chiêu, gia trì một ký hiệu cấp hai, sau đó đánh về phía Lăng Hàn.

Nhưng mà, không có chút tác dụng.

Lăng Hàn là có ký hiệu cấp một, lực lượng nguyên bản chiếm ưu, sau khi bị Thiên Tôn ký hiệu phóng đại, hắn mạnh đến mức nào, đánh cho Nhạc Bác Dung hoàn toàn không có tính tình, chỉ có phần bị đánh.

Còn tốt chính là, Nhạc Bác Dung dù sao cũng là Lục Bộ.

Cảnh giới của hắn bị áp chế, nhưng thân thể bị năm loại lực lượng bản nguyên rèn luyện, sẽ không bởi vì cảnh giới áp chế mà rơi xuống, cho nên hắn hoàn toàn có thể tiếp nhận Lăng Hàn oanh kích, chỉ để hắn có chút khó chịu.

Lục Bộ đối Ngũ Bộ, áp chế lớn hơn trời, dù dưới tình huống không gian áp chế, Nhạc Bác Dung y nguyên có không gian bắn ngược cực lớn.