Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3306: Lại cướp một lần




- Lại có mười chín cái vị diện, càng không thể để ngươi sống nữa!

Hắn tràn ngập sát ý nói.

Bành bành bành, hắn bộc phát lực lượng, chiến lực Lục Bộ nghiền ép, mười chín hình chiếu vị diện trung cấp lại như thế nào, chỉ có bị phá hủy trong nháy mắt.

Nhưng bắt lấy chớp nhoáng này, Lăng Hàn cũng thắng được cho mình một cơ hội chạy trốn.

Thiên Tôn khó giết, huống chi Lăng Hàn có được chiến lực Ngũ Bộ.

Hưu, hắn bỏ chạy, thân hình cực nhanh.

Đúng dịp là, tựa hồ ngay cả lão thiên gia cũng đang giúp Lăng Hàn một tay, thời điểm Tân Khí Hổ đuổi theo, thế mà liên tiếp gặp được cơn bão năng lượng phun trào, để hắn cũng chỉ có thể ngừng lại, mấy lần chậm trễ như thế, Lăng Hàn đã sớm mất đi tung ảnh.

- Mụ nội nó chứ!

Lăng Hàn mắng lấy, hắn không thể nhịn, hắn nhất định phải xông lên Tứ Bộ.

- Bế quan, lần này không thành Tứ Bộ liền không ra ngoài!

Hắn tiến vào trong đất, có Thiên Tôn Thạch che lấp, dù Lục Bộ cũng không có khả năng dựa vào thần thức tìm ra hắn, nhất định phải đào ba thước, lấy mắt thường tìm đến.

Đây cũng là địa phương an toàn.

- Tiểu Bạch, xin lỗi rồi.

Lăng Hàn lấy ra đại dược bắt đầu điên cuồng gặm.

Trong này có một phần của Bạch Mễ Phạn, nhưng hắn dự định ăn hết toàn bộ.

Không có cách, mặc dù hắn đã là Tam Bộ hậu kỳ, nhìn cách Tứ Bộ cũng không xa, nhưng hắn muốn đẩy về trước một chút thật sự là quá khó khăn, cần lượng lớn năng lượng, cho nên, hơn hai trăm gốc đại dược này có thể đưa hắn đến Tam Bộ đỉnh phong hay không thật đúng là một vấn đề.

Mặc kệ, ăn.

Lăng Hàn ăn một gốc đại dược, vô số lực lượng vị diện trong cơ thể cùng nhau chấn động, tự động vận chuyển, như Ma Bàn cắt nát dược lực, hóa thành vô số năng lượng tinh thuần, sau đó nhanh chóng hấp thu hết.

Luyện hóa một gốc đại dược, thế mà chỉ cần một ngày thời gian.

Lăng Hàn líu lưỡi, hắn càng ngày càng biến thái, bởi vì đổi một Ngũ Bộ khác đến ăn gốc đại dược này, không có một năm mơ tưởng luyện hóa hết, ở trong đó năng lượng quá kinh khủng.

Hắn tiến cảnh là chậm, nhưng chỗ tốt cũng vô cùng kinh người, chính là lực lượng vị diện có thể hóa giải, hấp thu công kích của địch nhân, cái này có ai có thể làm được?

Lại đến một gốc.

Răng rắc, Lăng Hàn lại lấy ra một gốc đại dược gặm, sau đó là gốc thứ ba, gốc thứ tư... Theo đại dược cấp tốc giảm bớt, tu vi của hắn cũng đang thong thả tăng lên.

Hơn nửa năm sau, đại dược chỉ còn lại có ba cây, mà tu vi của Lăng Hàn cũng rốt cục tiếp cận Tam Bộ đỉnh phong.

- Chỉ còn lại có ba cây, vẫn không thể đưa ta lên Tam Bộ đỉnh phong.

Lăng Hàn nhíu mày.

- Cái này nếu cho Ngũ Bộ khác, đủ để cho bọn hắn từ Ngũ Bộ sơ kỳ xông lên đỉnh phong, tới tới lui lui mấy lần.

- Bất quá, ta chỉ cần mười cây đại dược liền có thể giải quyết vấn đề.

- Đây không khó giải quyết.

Lăng Hàn ăn hết ba cây đại dược còn lại, liền ra ngoài tìm kiếm khoáng mạch mới, chỉ là thời gian đã qua mấy ngàn năm, nguyên thạch mỏ nơi này cũng bị khai thác không sai biệt lắm, muốn tìm được một mạch khoáng là rất khó khăn, huống chi còn muốn hái ra mười cây đại dược.

Hắn nhíu mày, tìm kiếm bốn phía, dù tìm không thấy nguyên thạch khoáng mạch, vậy cũng để hắn tìm được một không gian thông đạo a, tiến vào vị diện phía dưới, như vậy lấy được mười cây đại dược tuyệt không thành vấn đề.

Hắn đang suy nghĩ, bỗng nhiên phát hiện phía trước có một đạo khí tức đánh tới.

Thiên Tôn đều sẽ phóng ra khí tức của mình, nhưng sẽ hạn định ở trong một phạm vi, ở trong phạm vi này, tương đương với lĩnh vực tuyệt đối của Thiên Tôn. Mà địa phương càng nguy hiểm, lĩnh vực này tự nhiên càng trọng yếu hơn, có thể kịp thời phản hồi cho Thiên Tôn các loại tin tức, sớm lẩn tránh nguy hiểm.

Lăng Hàn tự nhiên cũng phóng ra khí tức của mình, hắn đụng phải khí tức của đối phương, vậy đối phương cũng đụng phải khí tức của hắn.

Song phương đều chấn động, sau đó phát hiện thực lực của đối phương đều cực kỳ cường đại, không kém hơn mình.

Sau đó trong nháy mắt, bọn hắn thấy được lẫn nhau.

Phong Vô Định.

Thật là đúng dịp, đây chính là cái gọi là không phải oan gia không tụ đầu sao?

Lăng Hàn thét dài một tiếng, không nói hai lời, lập tức xông lên đánh.

- Lăng Hàn!

Phong Vô Định chỉ kịp nổi giận gầm lên một tiếng, liền không thể không ra tay đánh trả, hắn biết Lăng Hàn lợi hại, mà ở nơi này lại không có người thứ ba, hắn bị giết cũng không có người tìm đến trên đầu Lăng Hàn.

Hắn phấn khởi phản kích, trực tiếp vận chuyển ra toàn lực, hắn là Thiên Mệnh Tử đời trước của Nguyên Thế Giới, tương lai sẽ trở thành Chí Tôn duy nhất thiên hạ, vô cùng có khả năng siêu việt Thất Bộ, sao có thể chết ở đây.

Bành! Bành! Bành!

Nghênh đón hắn lại là thiết quyền của Lăng Hàn, ký hiệu cấp tám gia trì, mặc dù chỉ dùng một nửa, nhưng cao tới gấp năm trăm lần lực lượng tăng phúc, không quản Phong Vô Định sử dụng bí pháp gì cũng không thể chống lại.

Phong Vô Định bị bạo đánh, hắn cực kỳ phiền muộn, nghĩ hắn chính là Thiên Mệnh Tử đời trước của Nguyên Thế Giới, nhưng vì cái gì lại gặp được Lăng Hàn chứ, lòng tin của hắn bị đánh phá thành mảnh nhỏ a.

Ánh mắt Lăng Hàn rét lạnh, hắn không quan tâm Phong Vô Định là thiên tài gì, đối phương thân ở Thiên Hạ minh, mà Thiên Hạ minh lại đả thương nữ nhi cùng con rể của hắn, cái sổ sách này nhất định phải bồi thường gấp bội.

Hắn và Phong Vô Định không có thù, nhưng ai bảo Phong Vô Định gia nhập Thiên Hạ minh?

Nhưng thời điểm Lăng Hàn muốn thống hạ sát thủ, hắn lại cảm ứng được một cỗ khí tức, cực kỳ cường đại.

Người thứ ba này rất nhanh liền xuất hiện, là Ngô Hạo Dương.

Trong lòng Lăng Hàn lập tức xẹt qua một ý niệm, giết, hay là không giết.

Giết, trừ khi hắn diệt khẩu Ngô Hạo Dương, không thì đám người Xung Viêm Thiên Tôn biết, đoán chừng sẽ liều lĩnh, buông xuống Cuồng Loạn không để ý tới đến tìm hắn tính sổ.

Đến lúc đó, dù Lâm Lạc xuất thủ đoán chừng cũng rất khó bảo vệ hắn.

Vấn đề là, thứ nhất hắn không diệt được Ngô Hạo Dương, thứ hai hắn cũng không có lý do gì giết một người vô tội.

Được rồi.

Hắn lập tức làm ra quyết định, nhưng không giết là không giết, hắn vẫn đấm ra một quyền, đánh cho Phong Vô Định hoàn toàn mất đi lực phản kháng, sau đó lục soát Không Gian Dung Khí.

Thần thức quét qua, Lăng Hàn không khỏi vui mừng, trong này lại có mười bốn gốc đại dược, hơn nữa đều là hoàng sắc.

- Cám ơn.

Lăng Hàn cười to nói, tiện tay ném Phong Vô Định qua một bên, sau đó nhìn Ngô Hạo Dương gật gật đầu, quay người rời đi.