Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3247: Kinh người liên hệ (1)




Lăng Hàn gãi gãi đầu, coi như hắn bước vào Tam Bộ, đoán chừng cũng chỉ có thể cùng đối phương sánh vai, thậm chí vẫn phải kém một chút, chỉ có đồng dạng là Tứ Bộ, hắn mới có đầy đủ tự tin trấn áp đối phương.

Không có cách, bản thân Tân Khí Hổ là tuyệt thế yêu nghiệt, há có thể xem thường?

- Lại ăn vài cây đại dược, ta ắt có niềm tin xung kích Tam Bộ.

Lăng Hàn thì thào nói, mặc dù trở thành Tam Bộ cũng không cách nào trấn áp Tân Khí Hổ, nhưng ít ra cũng có tư cách đối kháng.

Tâm hắn niệm khẽ động, xé mở không gian, lần nữa về vị diện thần bí trong hư không kia.

Chỉ là đi ra dễ dàng, trở về lại không dễ làm, bởi vì vị diện kia không có tọa độ.

Lăng Hàn tiến vào hư không, sau đó dựa vào ký ức trong lòng, bước về phía phương hướng kia.

Tốc độ của hắn rất nhanh, chỉ là hư không chỉ có năng lượng phong bạo vô tận, cảnh vật không có bất kỳ biến hóa, coi như đi một trăm năm, một ngàn năm, cũng phảng phất như dậm chân tại chỗ mà thôi.

Nhanh, sắp đến rồi.

Lăng Hàn tự nhủ, mười mấy năm sau, hắn rốt cục nổi lên cảm giác, phiến vị diện thất lạc kia không xa.

Nhưng vào lúc này, một cỗ tim đập nhanh không cách nào hình dung dâng lên ở trong lòng hắn, còn không có đợi hắn làm ra phản ứng, chỉ thấy một cây roi màu đen đánh tới hắn.

Trong hư không, ở đâu có roi, hơn nữa có ai có thể tinh chuẩn phục kích hắn như thế?

Cuồng Loạn!

Dựa vào, tại sao lại gặp nó? Cái hư không này là nó mở sao, nói tới thì tới.

Lăng Hàn vội vàng xé mở không gian, hắn muốn chạy trốn ra hư không, không thì lọt vào trong tay Cuồng Loạn, vậy thật không biết sẽ là kết quả như thế nào.

Hắn không phải Thất Bộ, có thể Bất Tử Bất Diệt.

...

Một vị diện trung đẳng nào đó, một tên Tiên Vương ngay ở miệng núi lửa luyện chế Tiên Khí, hắn đã ở đây hai ức năm, cách thành công chỉ có một bước.

Trên mặt hắn có vẻ kích động, tự tay đúc ra Tiên Khí, thật giống như nhìn xem con của mình xuất thế, đó là một loại mừng rỡ không cách nào hình dung, còn có cảm giác thành tựu.

Phốc oành!

Hắn bỗng nhiên lộ ra vẻ chấn kinh, bởi vì nham tương trong miệng núi lửa đột nhiên xuất hiện một không gian cự đại, có năng lượng hư không mãnh liệt, mà cái này còn không phải mấu chốt, thế mà còn có một tên nam tử từ bên trong té ra, trên mắt cá chân quấn lấy một dây thừng màu đen, nhìn kỹ, lại như một loại xúc tu nào đó, tản ra khí tức vô cùng tà ác.

Dựa vào, đây là cái quỷ gì?

Tên Tiên Vương này gọi Nghiêm Cửu Linh, đột phá Tiên Vương cũng chỉ có một tỷ năm, Tiên Kim khó lấy được, cho nên thẳng đến hai trăm triệu năm trước hắn mới cuối cùng lấy được một khối, có thể luyện chế Tiên Vương Bảo Khí của mình.

Có thể trở thành Tiên Vương, hắn đương nhiên thấy qua việc đời, nhưng bỗng nhiên nhìn thấy núi lửa nham tương lật ra, chạy ra một người, vẫn để hắn cả kinh đến không kiềm chế được.

Phải biết, đây chính là miệng núi lửa có thể luyện hóa Tiên Kim, nhiệt độ cao đáng sợ đến bực nào, ngay cả Tiên Vương tầng bảy, tầng tám cũng có thể thiêu cháy thành tro bụi.

Bởi vậy, hắn giật mình một cái, Tiên Khí trong tay lập tức thất thủ rớt xuống, ba, rơi vào trong nham tương nóng hổi.

- A, Tiên Khí của ta!

Hắn kinh hô, thần sắc trên mặt tràn đầy tiếc hận.

Trừ khi hắn rảo bước tiến lên tầng tám, cái kia còn có thể đối kháng nhiệt độ cao hừng hực như vậy, nếu không tùy tiện xuống dưới chính là chịu chết.

Giờ khắc này, hắn đương nhiên hận chết nam nhân trước mặt.

Chỉ là... đối phương có thể từ trong nham tương xuất hiện, cái kia lại là thực lực đáng sợ đến bực nào?

Bởi vậy, hắn chỉ ngó chừng nam tử kia, thấy người kia cực kỳ chật vật lấy tay làm đao, trảm xúc tu trên mắt cá chân, tựa hồ kia là đồ vật đáng sợ nhất trên đời này.

Trên thực tế chính là như vậy, bởi vì đây là xúc tu của Cuồng Loạn.

Mặc dù Lăng Hàn kịp thời trốn ra hư không, nhưng xúc tu của Cuồng Loạn vẫn quấn lên mắt cá chân của hắn, bị hắn mang ra ngoài, còn tốt hư không kịp thời đóng lại, giống như trảm đao cắt đứt xúc tu.

Hắn còn chưa kịp thở ra một hơi, lập tức, một cỗ ý niệm vô cùng tà ác lao vào trong đầu của hắn.

Oanh, cùng lúc, trong thức hải của hắn cũng hiện lên hình tượng trùng điệp, nhưng không phải ý niệm này truyền đến, mà đến từ chỗ sâu trong ký ức của hắn.

Cái gì, hắn còn có dạng ký ức này?

Lăng Hàn chấn kinh, chẳng lẽ đây chính là thức tỉnh mà Mông Đông nói tới? Tại sao lại cùng Cuồng Loạn nhấc lên quan hệ?

Một vài bức hình ảnh xuất hiện ở trong thức hải của Lăng Hàn, hắn nhìn thấy một sinh vật cổ quái, to lớn không cách nào hình dung, toàn thân mọc đầy xúc tu, nó dính ở phía trên một vị diện, giống như cố gắng muốn chen vào, lại không cách nào vào được.

Như vậy liền có thể nhìn ra được, nó cùng một vị diện không sai biệt lắm, thậm chí càng vượt qua một chút.

Quá kinh khủng, sinh linh gì có thể dài đến tình trạng như vậy?

Trong lòng Lăng Hàn đột nhiên dâng lên một cái tên… Cuồng Loạn.

Chỉ có Cuồng Loạn, nó thân hóa vị diện, thôn phệ hết thảy.

Chẳng lẽ đây chính là hình tượng chân thực của nó đang cùng Viêm Sương vị diện giằng co sao?

Tâm linh của Lăng Hàn đại chấn, hắn không biết vì sao mình lại có dạng ký ức này, hết lần này tới lần khác lại bị lực lượng của Cuồng Loạn kích phát.

Mỗi lần Cuồng Loạn đều có thể ở trong hư không phát hiện hắn, nhanh chóng đánh tới, chẳng lẽ có liên quan với nó sao?

Còn có!

Lăng Hàn đột nhiên khẽ giật mình, trước đó mặc dù Cuồng Loạn khí thế hung hung, còn ra tay với hắn, nhưng hiển nhiên không có dự định đưa hắn vào chỗ chết.

Tựa hồ... Chỉ muốn kích phát đoạn ký ức chôn giấu trong thân thể hắn.

Lăng Hàn có loại cảm giác muốn điên, Cuồng Loạn đây là ý gì? Ba phen mấy bận đánh lén hắn, chính là vì để hắn nhìn thấy một loại hình tượng nào đó sao?

Không, còn có một cỗ ý niệm tà ác không cách nào hình dung, giống như muốn tỉnh lại một loại lực lượng bị đè nén nào đó trong cơ thể hắn.

Oanh, hình ảnh trong đầu không ngừng biến ảo, sinh linh to lớn kia cùng vị diện nào đó không ngừng giằng co, mà ở trong vị diện kia, cũng có vô số cường giả đang chống cự, ngăn cản sinh linh to lớn kia xâm lấn.

Những người này, đều là Thiên Tôn.

Trong lòng Lăng Hàn có minh ngộ, cái này nhất định chính là Cuồng Loạn cùng cường giả của Viêm Sương vị diện chiến đấu.

Hình tượng tiếp tục chớp động, Cuồng Loạn từ đầu đến cuối công không được vị diện này, thế là, thân hình nó lắc một cái, chỉ thấy có mấy trăm điểm sáng từ trong trong cơ thể nó tuôn ra, xuyên qua trong hư không.