Lấy độ cao của hắn hiện tại đã không cần đi giải thích cái gì, lại nói, vừa rồi đúng là hắn nhìn trúng khối nguyên thạch kia trước, dựa theo quy củ, một người coi trọng trước, vậy những người khác liền không thể tranh, nhất định phải chờ hắn từ bỏ mới được.
- Ngươi thật to gan!
Lãnh Tu Nhiên lành lạnh nói.
- Dám xuất thủ với một vị Nguyên Thạch đại sư, ngôn ngữ kiêu ngạo.
Lăng Hàn phất tay, ý là mặc kệ ngươi, xéo đi nhanh lên.
Ngưu Bất Quần cuối cùng hoàn hồn nói:
- Ngươi đừng tưởng rằng mình là Thiên Tôn, liền có thể coi trời bằng vung, phải biết, trên người có người, lão phu còn không tin trị không được ngươi!
Hiện tại Nguyên Thạch đại sư vô cùng nổi tiếng, chính là thượng khách của các thế lực lớn, tất cả mọi người muốn bán đi nguyên thạch vô dụng trong tay, lưu nguyên thạch có giá trị nhất cho mình.
Bởi như vậy, Nguyên Thạch đại sư liền trở nên vô cùng trọng yếu.
Nguyên Thạch đại sư liền tương đương với Cổ Giới Đan sư, địa vị siêu nhiên.
Lăng Hàn lắc đầu, Nguyên Thạch đại sư lại cao quý, đó cũng là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, dựa vào còn không phải Thiên Tôn?
Mặc dù vừa rồi hắn thần du vật ngoại, một mực chuyên chú vào tìm kiếm nguyên thạch có giá trị, nhưng cũng không phải hoàn toàn không biết gì cả, chỉ là tạm thời xem nhẹ mà thôi. Hắn nhìn năm tên thuộc hạ của Lãnh Tu Nhiên một chút, lại nhìn Ngưu Bất Quần, ánh mắt càng thêm lành lạnh.
Hắn là có được chiến lực Tứ Bộ, chỉ là ánh mắt quét qua, ba ba ba ba, năm tên tiểu đệ của Lãnh Tu Nhiên lập tức nổ thành huyết vũ.
Trung Thiên thành có quy củ của Trung Thiên thành, cấm chỉ chiến đấu, bởi vì chiến đấu cực có khả năng để nguyên thạch vỡ vụn. Nhưng mà, Lăng Hàn chỉ là một ý niệm liền để năm người này hóa thành huyết vũ, xác thực không hợp quy củ của Trung Thiên thành, nhưng ai bảo Lăng Hàn có chiến lực Tứ Bộ, ai sẽ bởi vì loại chuyện nhỏ nhặt này đi gây khó dễ hắn?
Chỉ là chết mấy Tiên Vương, có quan hệ gì?
Dám miệng ba hoa đối với nữ nhi của mình, đương nhiên là chết không có gì đáng tiếc, không biết hắn chính là hộ nữ cuồng ma sao?
- Ngươi...
Lãnh Tu Nhiên giận dữ, lại dám ở trước mặt hắn giết người?
Lăng Hàn không có để ý tới, Thiên Tôn giết Tiên Vương, cần lý do sao? Đương nhiên, hắn cũng không phải là người lạm sát, chỉ có đối phương đáng chết mới có thể xuất thủ?
Hắn ngược lại nhìn về phía Ngưu Bất Quần:
- Ngươi không phục?
- Lão phu không phục, làm sao, ngươi còn dám giết lão phu sao?
Ngưu Bất Quần cũng không sợ, với tư cách một tên Nguyên Thạch đại sư, thân phận của hắn siêu nhiên, chính là thượng khách của các lộ thế lực, ngay cả Thiên Tôn cũng không dám động đến hắn.
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:
- Tốt, vậy chúng ta đến so tài một chút.
Ngưu Bất Quần cười lạnh, chẳng lẽ muốn hắn cùng đối phương quyết đấu? Nói đùa, vậy hắn cũng quá ngu đi.
- Liền so đổ thạch.
Lăng Hàn còn nói thêm.
- Cái gì?
Ngưu Bất Quần lấy làm kinh hãi, cùng mình so đổ thạch? Ngươi là uống lộn thuốc saos.
- Không dám?
Lăng Hàn cười nói.
Ngưu Bất Quần cười lạnh:
- Làm sao lại không dám, ta là lo lắng ngươi thua không nhận nợ!
Lăng Hàn lắc đầu, đầu năm nay Tiên Vương tầng chín cũng dám ở trước mặt Thiên Tôn làm càn? Bất quá, cái gọi là Nguyên Thạch đại sư cũng chỉ có thể phách lối nhất thời, bởi vì Thiên Tôn Thạch ở vị diện này cuối cùng cũng khai thác xong, đến lúc đó Nguyên Thạch đại sư không khác gì phế vật.
- Tốt, vậy đến cược một cái, chúng ta chọn mười khối nguyên thạch, xem ai thu được giá trị cao hơn.
Hắn nói.
- Ha ha, có thể.
Ngưu Bất Quần cười lạnh, luận đánh nhau hắn khẳng định không phải là đối thủ của Lăng Hàn, nhưng cược thạch, cái kia một trăm Lăng Hàn cũng không sánh bằng hắn.
- Tiền đánh cược là cái gì?
Hắn lại hỏi.
Lăng Hàn cười nói:
- Ngươi thua, vậy ngươi còn có tiểu tử này, cùng một chỗ khấu đầu cho ta mười cái.
Lúc này Lãnh Tu Nhiên liền muốn phản đối, nhưng Ngưu Bất Quần lại đưa tay bãi xuống, quay đầu nói với hắn:
- Lãnh thiếu, chẳng lẽ ngươi không tin lão phu?
Cái này khiến Lãnh Tu Nhiên do dự một chút, hắn ngẫm lại cũng phải, cái này có cái gì phải hoài nghi?
- Tốt!
Hắn nói.
- Nhưng nếu như ngươi thua, cũng phải khấu đầu mười cái cho chúng ta!
Hắn có chút chờ mong cùng hưng phấn, bởi vì tu vi của Lăng Hàn rõ ràng ở trên hắn, để một Thiên Tôn cao giai dập đầu với mình, đây là khoái cảm cỡ nào?
Ngưu Bất Quần cũng cười lạnh, người này dám vô lễ với mình, hừ, thật sự cho rằng Thiên Tôn liền không tầm thường sao?
Hắn là Nguyên Thạch đại sư!
- Hạn thời gian đi.
Ngưu Bất Quần nói.
- Một ngày.
- Được.
Lăng Hàn tùy ý gật đầu, hắn đối với dò xét đá càng ngày càng thành thục, ban đầu cần một nén hương thời gian mới có thể thăm dò xong, hiện tại chỉ cần nửa nén hương, tin tưởng sẽ còn tiếp tục rút ngắn.
- Vậy thì bắt đầu.
Ngưu Bất Quần nói.
Hai người đều đi lại ở khu vực này, ai cũng biết khu trung cấp, khu cao cấp khẳng định lại càng dễ ra bảo, nhưng nếu như thế, lần tỷ thí này cũng không có ý nghĩa.
Bọn hắn giằng co lại giết người, tự nhiên hấp dẫn không ít người chú ý, có ít người còn đi tới hỏi thăm, Lãnh Tu Nhiên ôm mục đích để chút nữa Lăng Hàn càng thêm khó chịu, tự nhiên nói ra chuyện đánh cược.
- Không phải đâu, lại dám đổ thạch với Ngưu Đại sư?
- Đây chính là Ngưu Đại sư a.
- Ha ha, người này ta biết, gọi Lăng Hàn.
- Lăng Hàn? Gia hỏa ở Ngoại Vực chiến trường sáng tạo ghi chép kia?
- Ai, hắn thật ngông cuồng, đây chính là đổ thạch, cùng chiến lực hoàn toàn không có quan hệ.
- Ha ha, nghe nói người này cực kỳ cuồng, ta thật sự là chờ mong nhìn thấy hắn ở trước mặt mọi người quỳ xuống.
Lăng Hàn là danh nhân, tự nhiên có người nhận ra hắn, tất cả mọi người đều lắc đầu.
Đừng nói bọn hắn, ngay cả Lăng Hi cùng Phù Thiên Hành cũng lo lắng, bọn hắn biết Lăng Hàn ở trên võ đạo yêu nghiệt đến không cách nào hình dung, nhưng đây là đổ thạch a.
Người vây xem càng ngày càng nhiều, rất nhiều người cũng không còn chọn nguyên thạch, mà ở một bên vây xem, tràn đầy chờ mong.
Một đời thiên kiêu, yêu nghiệt, nếu ở trước mặt mọi người dập đầu, tràng diện này
ngẫm lại cũng để người kích động.
Ngưu Bất Quần cầm lấy từng khối nguyên thạch, cẩn thận chu đáo, nhưng một lúc sau lại để xuống, có ròng rã một ngày thời gian, hắn sẽ không dễ dàng xuất thủ, mà ở trong lòng làm lấy tiêu ký, đợi thời gian chênh lệch không nhiều, hắn lại lấy ra những viên mình đánh dấu kia.