Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3195: Bắt Cửu Ngũ




Không nên coi thường, bởi vì cái này nguyên bản đều là Thiên Tôn ký hiệu cấp chín, nhưng tổ hợp một chút liền rảo bước tiến lên cấp tám, đã thật không đơn giản.

Vinh Dương cực kỳ tự tin, Lăng Hàn đã dùng hết ba Thiên Tôn ký hiệu, một viên là cấp tám, hai viên là cấp bảy, vậy coi như còn có, nhiều lắm cũng là cấp tám.

Nhóm ký hiệu này của hắn có thể tăng lực lượng lên gấp mười chín lần, sắp rảo bước tiến lên cấp bảy, tuyệt đối có thể áp chế Lăng Hàn cộng thêm một viên Thiên Tôn ký hiệu tiếp theo.

- A, nội tình này... Cũng không ra thế nào a.

Lăng Hàn lắc đầu, đấm ra một quyền, xương đầu, xương chậu, cẳng tay, xương đùi đồng thời phát sáng, đều có một viên ký hiệu chớp động, mặc dù mơ hồ, lại tản ra bá khí.

Oanh, một quyền đánh ra, có bốn Thần thú xuất hiện, hóa thành thực chất, vô cùng đáng sợ.

- Cái gì!

Vinh Dương giật nảy cả mình, hiện tại lực lượng của Lăng Hàn lập tức tăng lên tới độ cao hắn chỉ có thể ngưỡng vọng. Đừng nói Lăng Hàn, chỉ một Thần thú liền có được chiến lực nghiền ép hắn.

Dựa vào, dựa vào, dựa vào, Lăng Hàn thế mà cũng nắm giữ tổ hợp ký hiệu, hơn nữa cấp độ trên hắn rất xa, chỉ là bốn cái cũng đã để lực lượng của hắn tăng lên hơn ba mươi lần, tạo thành nghiền ép tuyệt đối với hắn.

Liên tiếp trúng đòn, cuối cùng Vinh Dương không chịu nổi, bị đánh rơi xuống, bành, hắn nặng nề rơi trên mặt đất, thân thể tạo ra một cái hố sâu, hoàn toàn nhìn không thấy đáy.

Thân hình Lăng Hàn rơi xuống, bốn ký hiệu biến mất, ánh mắt của hắn thì nhìn về phía Cửu Ngũ Thiên Tôn.

Trái tim của Cửu Ngũ không khỏi rụt lại, hắn biết Lăng Hàn yêu nghiệt, đây cũng là nguyên nhân hắn vô luận như thế nào cũng phải xử lý Lăng Hàn, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ, Lăng Hàn tăng nhanh như vậy, chẳng những vượt qua mình, ngay cả Tứ Bộ Vinh Dương cũng có thể tuỳ tiện nghiền ép.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Trán của hắn không khỏi chảy xuống mồ hôi, cả đời này hắn kinh lịch vô số nguy cơ, trước khi còn chưa trở thành Thiên Tôn, hắn cũng không phải thuận buồm xuôi gió, nhưng đều dựa vào thực lực, cơ trí cùng vận khí hóa giải.

Hiện tại, thực lực xa xa không kịp, cơ trí đoán chừng cũng vô dụng, Lăng Hàn sẽ nghe hắn giải thích sao?

Chỉ có thể dựa vào vận khí.

Nhưng vận khí cái đồ chơi này quá không đáng tin cậy, chẳng lẽ hiện tại lại đột nhiên toát ra một Ngũ Bộ Thiên Tôn, lệnh cưỡng chế Lăng Hàn dừng tay sao?

Ngũ Bộ Thiên Tôn không có, nhưng Lục Bộ thật là có một cái, chỉ là Lâm Tiêu Dương hiển nhiên không có ý tứ ra mặt.

- Lăng Hàn!

Bành, Vinh Dương từ lòng đất bắn ra, hắn gãy tay gãy chân, toàn thân đẫm máu, nhưng chiến ý lại phóng lên tận trời, hắn nộ trừng Lăng Hàn, không có chút ý tứ ngưng chiến nào.

Lăng Hàn quay đầu nhìn hắn một cái:

- Ta nhìn, ngươi cũng là bị người lừa gạt a, mà người lừa ngươi... Đúng là hắn!

Hắn chỉ Cửu Ngũ Thiên Tôn.

Cửu Ngũ Thiên Tôn hừ một tiếng:

- Không biết ngươi đang nói cái gì!

- Lăng Hàn, ngươi không nên quá làm càn, Vinh đại nhân là con trai độc nhất của Lục Bộ Thiên Tôn Vinh Thiên Ngọc!

Hắn muốn dùng Lục Bộ Thiên Tôn tới dọa Lăng Hàn.

Vinh Dương thì giận dữ mắng mỏ:

- Đây là ta chiến đấu, đừng nói cha ta!

Lăng Hàn cười ha ha, nhìn Vinh Dương nói:

- Ngươi còn tính là khối xương cứng, ta kính ngươi ba phần.

Thân hình thì thoát ra, giết về phía Cửu Ngũ Thiên Tôn.

- Đối thủ của ngươi là ta!

Vinh Dương cũng không cảm kích, chặn đánh Lăng Hàn.

Cửu Ngũ Thiên Tôn vội vàng lui, hắn đâu thể nào là đối thủ của Lăng Hàn.

Lăng Hàn trực tiếp vận chuyển Tứ Tượng phù, bành, hắn một quyền đánh bay Vinh Dương, sau đó nhanh chóng truy đuổi Cửu Ngũ Thiên Tôn, đưa tay chộp tới.

Cửu Ngũ Thiên Tôn kém chút giận điên lên, hắn là Thiên Tôn, hơn nữa là Tam Bộ, ngươi lại dùng phương thức ưng trảo gà con khi dễ ta, đây là khinh thường hắn đến cỡ nào? Nhưng hắn lại rắm cũng không dám thả, vội vàng lợi dụng Vinh Dương công kích sinh ra cơ hội đào mệnh.

Nhưng mà, thực lực sai biệt lớn như vậy, hắn chạy thế nào?

Một cỗ cự lực tập đến, để hắn lông tơ dựng thẳng.

Chạy không thoát.

Hắn thầm nói với mình, chỉ có thể bị ép quay đầu chiến một trận, oanh, hắn tế ra Thiên Tôn Bảo Khí, cũng vận chuyển một viên Thiên Tôn ký hiệu, nhưng đây là một trong bảy ký hiệu truyền thế, chỉ có thể gia trì bốn lần lực lượng.

Cái này đừng nói đối kháng Tứ Tượng phù, dù Lăng Hàn không vận chuyển bất kỳ bí thuật, chỉ oanh ra lực lượng Tứ Bộ cấp, vậy cũng không phải Cửu Ngũ có thể địch nổi.

Bành, phản kích của hắn lập tức sụp đổ, đại thủ của Lăng Hàn cơ hồ không bị bất kỳ ảnh hưởng gì, đã nắm cổ của hắn.

Ngày xưa một trong tam đại cự đầu ở Tiên vực, bây giờ lại giống như chó chết bị người xách lên, cái này khiến bọn người Duyên Sinh Thiên Tôn, Kỷ Vô Danh cực kỳ thổn thức.

Bất quá, Đại Hắc Cẩu thì vỗ tay tán thưởng, nó muốn nhìn màn này cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.

- Lăng Hàn!

Vinh Dương rống to, bất kể nói thế nào Cửu Ngũ cũng là thủ hạ của hắn, bây giờ bị người nhục nhã như thế, trên mặt hắn cũng không ánh sáng. Bất quá hắn bị Lăng Hàn hành hung, kỳ thật cũng không có mặt mũi gì có thể nói.

Lăng Hàn lắc đầu:

- Không nên kích động, trước xem gia hỏa này nói cái gì một chút.

Cửu Ngũ Thiên Tôn cười lạnh:

- Lăng Hàn, bản tôn chỉ hận không có sớm một chút giết chết ngươi, mới đưa đến họa hôm nay!

- Ừm?

Vinh Dương nao nao, lấy thông minh tài trí của hắn chẳng lẽ còn không thể từ trong những lời này của Cửu Ngũ Thiên Tôn suy đoán ra hai người này đã sớm nhận biết, hơn nữa còn có thù hận.

Hắn lại nghĩ một chút, Vinh Tân Khoan chạy tới nơi này có thể là Cửu Ngũ Thiên Tôn giật dây, dụng ý chính là mượn đao giết người hay không.

- Vinh Tân Khoan là ngươi cổ động tới?

Hắn nhìn Cửu Ngũ Thiên Tôn hỏi.

Cửu Ngũ Thiên Tôn đã không thèm đếm xỉa, hắn chỉ cười ha ha, hai mắt nộ trừng Lăng Hàn:

- Tiểu bối, bản tôn đã từng có vô số cơ hội giết chết ngươi, chỉ là quá mức xem thường ngươi, cho rằng ngươi chỉ là một con giun dế, căn bản khinh thường tự mình xuất thủ.

- Rất xin lỗi, để ngươi thất vọng.

Lăng Hàn từ tốn nói.

- Xem ra, ngươi cũng không có ý tứ tỉnh lại gì, vậy ta cũng lười lãng phí thời gian, liền tiễn ngươi lên đường.

- Lăng Hàn, một ngày nào đó ngươi sẽ biết, trên thiên có thiên, nhân ngoại hữu nhân, ngươi tuyệt đối không phải thiên hạ đệ nhất nhân!

Cửu Ngũ Thiên Tôn như nguyền rủa, trong hai mắt chảy ra huyết lệ.