Lăng Hàn cười cười:
- Đã sợ hãi như thế, vì cái gì ngươi còn muốn mang tới, còn mưu toan để cho ta ăn, lại nói, mặc dù ta là cái ăn hàng, nhưng cũng không phải ngớ ngẩn, ngươi cảm thấy ta sẽ ăn cái đồ chơi này?
La Đồng Phương thầm nghĩ nếu là Hác Cảnh thực sự ra tay, khẳng định sẽ dùng thủ đoạn che giấu, để cho người ta hoàn toàn nhìn không ra dị dạng.
Đương nhiên, lời này hắn khẳng định không dám nói.
- Các hạ, ta cũng là bị người lừa gạt, còn xin tha ta một lần!
Hắn cắn răng nói, thân là một Thiên Tôn, muốn nói ra lời này không biết cần bao nhiêu dũng khí, để hắn đỏ bừng cả khuôn mặt.
Lăng Hàn không khỏi bật cười:
- Người ta ngàn dặm đưa lông hồng, lễ nhẹ tình nghĩa nặng, ngươi lại vạn dặm đưa độc dược, cái này lại tính là gì?
La Đồng Phương nói không ra lời, hiện tại hắn duy nhất có thể bắt lấy, chính là việc này Hác Cảnh là chủ mưu, hắn chỉ là... đưa chút đồ vật mà thôi.
- Ta đối với hành vi của sư đệ thật sự là không biết một tí gì.
Hắn nói.
Lăng Hàn đổ đồ vật trong bình ra một chút, kia là Huyết Nê, hắn bôi ở trên tay cụt của La Đồng Phương.
Trên lý luận mà nói, cánh tay của Thiên Tôn, cho dù là một cái tay cụt cũng vạn cổ không hỏng, nhưng bị Huyết Nê đụng một cái, trong nháy mắt liền ăn mòn, hóa thành một vũng máu
Thật độc.
Lăng Hàn nhìn về phía La Đồng Phương, chỉ lắc đầu, cũng không nói lời nào.
- Lăng Hàn, Nữu bắt được người.
Bành, Hổ Nữu vọt vào, trong tay mang theo một người, chính là Hác Cảnh.
Nhị Bộ xuất thủ, chuẩn Thiên Tôn làm sao có thể trốn được?
Ba, Hổ Nữu vứt Hác Cảnh ở trên mặt đất.
Lăng Hàn mỉm cười:
- Lần thứ nhất gặp ngươi, ta liền nói ngươi tiệc vui chóng tàn, hiện tại đến xem, ta thực sự không có nói sai a.
Hác Cảnh cắn răng, trên mặt càng có vẻ không cam lòng.
Hắn không biết sai lầm nơi nào, qua nhiều năm như thế, hắn một mực biểu hiện rất bình thường, căn bản không có lộ ra một chút kẽ hở a!
Hắn đau thương cười một tiếng:
- Ngươi là làm sao khám phá?
Lăng Hàn cũng không có giấu diếm, nói sự tình trải qua một lần.
Hác Cảnh không khỏi tức chết, hắn thế mà thua tình cảm của Lăng Hàn đối với ái nữ.
Ngươi cái hộ nữ cuồng ma này, con gái của ngươi đã là Tiên Vương, cần khẩn trương như vậy sao?
Hắn hận a, đây hết thảy không phải là tính toán của hắn xảy ra vấn đề, cũng không phải hắn làm việc không đủ cẩn thận, mà chính là Lăng Hàn con mẹ nó hộ nữ thành cuồng, mới khiến cho hắn ngoài ý muốn bắt được cái đuôi nhỏ của mình.
Hắn hận, hắn hận, hắn hận a.
- Không cần không cam lòng như thế, coi như ngươi không có ý kiến gì đối với tiểu bảo bối nhà ta, nhưng ngươi cho rằng, một Nhất Bộ, một chuẩn Thiên Tôn, lại có thể bắt ba tên Thiên Tôn, hơn nữa phân biệt có được thực lực Tam Bộ, Nhị Bộ?
Lăng Hàn lắc đầu, Hác Cảnh thật sự là ý nghĩ hão huyền.
Huyết Nê này xác thực rất lợi hại, nhưng muốn hắn trúng chiêu làm sao dễ dàng như vậy?
- Ta nhận thua!
Hác Cảnh cúi đầu nói.
- Ngươi muốn cái gì?
Lăng Hàn kinh ngạc:
- Ngươi cho rằng, ngươi cho ta một vài thứ, ta sẽ tha cho ngươi một mạng?
Hác Cảnh hừ một tiếng:
- Cha ta chính là Ngũ Bộ Thiên Tôn Hác Thiên Quân, nếu như ngươi giết ta, vô luận chạy trốn tới vị diện nào, cha ta cũng sẽ tìm ra ngươi, oanh sát ngươi!
Lăng Hàn cẩn thận nghĩ nghĩ, lẩm bẩm nói:
- Ta giết qua con trai của Ngũ Bộ sao?
Một lúc sau, hắn lắc đầu:
- Giết qua quá nhiều người, thực sự nghĩ không ra. Không quan trọng, giết ngươi xong, ta liền khẳng định giết qua con trai của Ngũ Bộ.
- Ngươi...
Hác Cảnh kinh hãi, cái này lại không phải vinh quang gì, ngươi liều mạng ôm làm gì a. Hắn vội vàng nói:
- Ngươi không sợ cha ta trả thù sao?
- A, ngươi cho rằng nếu ta sợ hãi, liền sẽ buông tha một súc sinh đánh chủ ý người nhà ta?
Lăng Hàn lắc đầu.
- Loại cặn bã như ngươi, vẫn là chết sớm sớm siêu sinh a.
Bành, hắn đánh xuống một quyền, Hác Cảnh lập tức bị oanh sát thành cặn bã.
La Đồng Phương đầu đầy mồ hôi lạnh, mặc dù hiện tại hắn cũng chỉ có cái đầu có thể chảy mồ hôi.
Hác Cảnh bị xử lý dễ dàng như vậy, hắn có thể may mắn thoát khỏi sao?
Hắn là Thiên Tôn a, tồn tại trời cũng phải tôn, bây giờ sinh tử tất cả ở trong một ý niệm của người khác, để hắn làm sao có thể không hoảng hốt?
Trước kia vô luận đối mặt tình hình nguy hiểm gì, hắn đều biết mình có thể chịu nổi, chỉ cần thực lực còn, cái kia luôn luôn có hi vọng. Nhưng bây giờ hắn lại nửa điểm biện pháp cũng không có, chỉ có chờ chết.
Hắn cũng coi như có chút cốt khí, biết Lăng Hàn không có khả năng bỏ qua mình, liền dứt khoát không cầu xin.
Lăng Hàn tiện tay đập qua, đầu của La Đồng Phương cũng bị đập vỡ nát, loại người này đương nhiên không thể tha.
- Ai, chơi không vui.
Hổ Nữu chu miệng nhỏ.
Lăng Hàn vỗ vỗ đầu của nàng:
- Việc hay còn nhiều lắm, về sau lại tìm.
- Lăng Hàn, chúng ta đi sinh bảo bảo đi!
Hổ Nữu hai mắt chớp chớp, không nói lời gì, lôi kéo Lăng Hàn liền đi.
Ngày thứ hai, Lăng Hàn nói chuyện này cho Nữ Hoàng, tự nhiên để Nữ Hoàng giận tím mặt, hận không thể tiên thi Hác Cảnh.
Lăng Hi thì không hay biết gì, nàng một mình trở về võ viện, về phần Hác Cảnh, thì bị Lăng Hàn nói là đã sớm rời đi, không đi cùng nàng, miễn cho nha đầu này nói lộ miệng.
- Mặc dù cha của Hác Cảnh còn đang bế quan, nhưng sau khi hắn xuất quan tất nhiên sẽ đến báo thù.
Nhu Yêu Nữ nói.
Nữ Hoàng cũng nói:
- Lấy năng lực của Thiên Tôn, lại thêm huyết mạch liên hệ, đối phương hẳn là rất dễ dàng tìm đến nơi đây.
Lăng Hàn gật gật đầu:
- Chúng ta nên rời đi.
Không có việc gì, cái Lăng thành này vốn chính là xây cho Hác Cảnh nhìn, Lăng Hàn căn bản không có dự định ở chỗ này lâu dài, bởi vậy hắn thông tri một tiếng, sau một tháng bọn hắn liền lên đường xuất phát, đi địa phương khác.
Lần này, Lăng Hàn chân chính an bài tư gia, đây là một địa phương cực kỳ yên tĩnh, sơn thủy ưu mỹ, phong quang tú lệ.
Ở chỗ này tu luyện mười mấy vạn năm, Lăng Hàn lại ngồi không yên.
Yên lặng tu luyện như thế, tiến cảnh của hắn quá chậm, muốn đến Thất Bộ không biết cần bao lâu.
Hắn không có cảm ứng được phân thân truyền đến bất cứ ba động gì, thực sự cực kỳ nhàm chán, liền cùng Nữ Hoàng, Hổ Nữu xuất phát, tìm Đại Hắc Cẩu, gia hỏa này biết gây chuyện nhất, có lẽ sẽ có sự tình gì vui.
Ba người đi vào võ viện, gặp Lăng Kiến Tuyết, hàn huyên chủ đề phụ tử một chút, hắn liền hỏi tung tích của Đại Hắc Cẩu.