Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3170: Đến tay




- A, tu vi của ta còn có chút tăng lên.

Lăng Hàn kinh ngạc, một vạn năm này, tiến cảnh của hắn còn nhanh hơn bình thường tu luyện, hơn nữa còn nhanh hơn rất nhiều.

- Chiến đấu quả nhiên là con đường tăng lên nhanh nhất, dù ở trong thế giới ý thức cũng như thế.

- Bất quá, lực lượng vị diện trong cơ thể ta quá nhiều, hơn nữa không giống Thiên Tôn khác, cường đại như vậy là vô bờ bến, muốn đạt tới Nhất Bộ đỉnh phong không biết cần tốn hao bao nhiêu thời gian, nên chưa đủ để cho ta đột phá đến Nhị Bộ.

- Ngược lại là Nộ Quyền…

Lăng Hàn lộ ra nụ cười hài lòng, một ngàn vạn năm, hắn đã thúc đẩy Nộ Quyền đến Nhị Bộ, cái này thực để hắn vui vẻ.

Ông, ở trước Lăng Hàn, đột nhiên hiện lên một cái đầu lâu.

Tình huống như thế nào?

Mặc dù cái này là đầu lâu, lại một chút cũng không có cảm giác dữ tợn, xương cốt có màu vàng kim nhạt, phía trên có một ký hiệu, vô cùng phức tạp.

Lăng Hàn lại lộ ra nét mừng, đây là Thiên Tôn ký hiệu!

Hắn đưa tay chạm đến đầu lâu, lập tức, trong thức hải hắn xuất hiện một bức Tinh Đồ, hợp thành một ký hiệu kỳ diệu.

Lăng Hàn vội vàng ngồi xếp bằng xuống, Thiên Tôn ký hiệu chỉ có thể truyền lại một lần, nếu hắn bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào, vậy thì vĩnh viễn không có khả năng lại được đến, trừ khi hắn vận khí nghịch thiên, ở dưới tình huống đặc thù phục hồi như cũ.

Thời gian lặng yên mà qua, bức Tinh Đồ này cũng đang từ từ phai màu, nhiều nhất ba ngày, nó sẽ hoàn toàn phai nhạt.

Nhưng Lăng Hàn tâm niệm vừa động, Thức Hải sinh huy, Tinh Đồ lập tức lại xuất hiện.

Hắn đã sơ bộ nắm giữ Thiên Tôn ký hiệu này, đương nhiên, cách hắn có thể vận dụng vẫn còn cần thời gian rất dài rất dài.

Nhìn lại đầu lâu trước mặt, ký hiệu phía trên đã biến mất, bởi vì Thiên Tôn ký hiệu đã truyền lại cho Lăng Hàn, tự nhiên không có khả năng tồn tại nữa.

Ba, đầu lâu vỡ vụn, hóa thành vô số hạt tinh quang, tung bay trong không khí, cùng thiên địa đại đạo tương hợp.

Một đạo niệm lực vĩ đại vang lên ở trong thức hải của Lăng Hàn:

- Bản tôn Tứ Tượng, xung kích Lục Bộ thất bại, lại không có đồ đệ, dòng dõi, để tránh cả đời sở ngộ thất truyền, đặc biệt bố trí xuống đại mộ, lấy bốn chủ cốt của bản tôn in dấu xuống bốn ký hiệu khi còn sống thôi diễn, truyền thừa cho người có duyên.

- Nếu tứ phù có thể hợp nhất, còn có thể thôi diễn ra một môn thần công của bản tôn năm đó, nhưng bốn phù không thể hợp nhất, liền đừng nhắc tới.

Oanh, cỗ niệm lực này lập tức biến mất sạch sẽ.

Lăng Hàn đứng trang nghiêm, nhìn cung điện bái thật sâu:

- Tiền bối cao thượng, vãn bối khâm phục.

Vì truyền thừa sở học, Tứ Tượng Thiên Tôn thậm chí còn lưu lại di thể, không có cách, Thiên Tôn ký hiệu há lại là vật gì cũng có thể gánh chịu?

Nói như vậy, người cũng phải chết, còn lưu di cốt lại, đây không phải hành hạ mình sao?

Cho nên, Lăng Hàn mới có thể kính ý.

Hắn cũng không vội rời đi, tiếp tục tham ngộ thập phù vừa mới đạt được, nếu không mau chóng nắm giữ, vẫn sẽ từ trong đầu của hắn biến mất.

Qua mười mấy năm sau, hắn đột nhiên phát hiện, trong cung điện thêm một người.

Đây là nữ tử, đẹp đến mức không gì sánh được, hoàn toàn không kém Nữ Hoàng, Hổ Nữu, nhưng lúc này lại nhắm chặt hai mắt, toàn thân không có một tia khí tức.

Lăng Hàn biết, cũng không phải đối phương treo, mà là giống như hắn, thần thức tiến vào một thế giới khác.

Đang lấy một địch trăm vạn, khổ chiến không thôi.

Lăng Hàn nhịn không được nhìn nữ tử này một chút, thật sự là rất đẹp, sẽ cho người say mê trong đó. Nhưng hắn lập tức rút ra, ngồi xếp bằng, lĩnh hội Thiên Tôn ký hiệu trong thức hải.

Thời gian lặng yên mà qua, một ngàn năm, năm ngàn năm... Gần một vạn năm đi qua, Lăng Hàn bỗng nhiên mở hai mắt.

Hắn đã hoàn toàn nắm giữ thập phù.

Vận chuyển một chút, hắn phát hiện hiệu suất tu luyện tăng lên gấp mười bảy lần.

Cái này chẳng những vượt xa bảy ký hiệu truyền thế, cũng qua cửu phù, đến từ vô số tinh hoa của Tam Bộ Thiên Tôn dung hợp.

Đúng lúc này, một cỗ khí tức vô cùng cường đại bỗng nhiên lưu chuyển.

Lăng Hàn bỗng nhiên nhìn lại một người khác trong cung điện.

Cỗ khí tức khổng lồ kia, chính là nữ tử kia phát ra.

Nàng thông qua khảo nghiệm, hồn về thân thể.

Oanh, khí tức chấn động một chút, sau đó toàn bộ trở về trong cơ thể nữ tử kia, không có tiết ra ngoài một tia.

Mặc dù chỉ là một tức thu, nhưng Lăng Hàn lại vô cùng chấn động, nhìn thoáng qua đã để hắn biết nữ tử này cường đại.

Tứ Bộ Thiên Tôn!

Khó trách nàng có thể xông qua ba Tứ Bộ ở bên ngoài phong tỏa, đồng dạng là Tứ Bộ, một lòng muốn xông, làm sao cản? Hơn nữa, Lăng Hàn có loại cảm giác, thực lực của nữ người này mạnh hơn Tứ Bộ bình thường rất nhiều.

Ông, nữ tử này mở hai mắt ra, nguyên bản cung điện Hắc Ám đột nhiên sáng lên.

Một nửa là bởi vì ánh mắt của nàng quá sáng, một nửa thì nàng mỹ lệ, nháy mắt mở ra, để nàng như hoa tươi nở rộ, xinh đẹp tột đỉnh.

Lăng Hàn cũng có chút thất thần, nhưng nhanh chóng trấn định lại, hắn cũng không phải chưa từng gặp qua mỹ nữ, mà bây giờ, trong lòng của hắn chỉ có một ý nghĩ tăng thực lực võ đạo lên.

Có kiều thê, có ái tử ái nữ, còn có gì cầu?

Nữ tử kia ánh mắt quét qua, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, bởi vì nàng xác thực không nghĩ tới trong này còn có một người sống sờ sờ.

- Ngươi chính là người một vạn năm trước tiến vào nơi này?

Nàng hỏi, tiếng nói nhẹ nhàng, êm tai không nói ra được.

Lăng Hàn lắc đầu:

- Uốn nắn một chút, cái kia đã là sự tình hai vạn năm trước.

Nữ tử kia sững sờ, sau đó lập tức kịp phản ứng, gương mặt xinh đẹp của nàng không khỏi hơi biến sắc, nói cách khác, một vạn năm này nàng cứ như vậy không hề phòng bị bày ở trước mặt Lăng Hàn?

Gia hỏa này có đối với mình làm những gì hay không?

Lăng Hàn thấy thế, liền tranh thủ xua tay:

- Không nên hiểu lầm, nếu ta chạm qua ngươi, ngươi chỉ là thần du vật ngoại, sẽ có thể cảm giác được.

Nữ tử kia chậm rãi gật đầu, xác thực, mặc dù ý thức của nàng bị kéo ra, nhưng nếu thân thể gặp được nguy hiểm, thần thức khẳng định sẽ lập tức trở về, chỉ là cái khảo nghiệm này liền lấy thất bại kết thúc.

Bất quá, nàng vẫn chăm chú nhìn thêm Lăng Hàn, gia hỏa này lại có thể ở trong một vạn năm thời gian không hề có ý nghĩ với mình, cái này rất kinh người.

Nàng đối với mị lực của mình tràn đầy lòng tin, có nam nhân nào có thể không động tâm?

Chỉ có người kỳ quái này.