Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3168: Hố (1)




Bản thân hắn là Tam Bộ, lại thêm còn có bối cảnh Ngũ Bộ, ngược lại thật sự có rất nhiều người nguyện ý theo hắn chơi một trận. Trước đó là không có người tổ chức, cho nên mọi người năm bè bảy mảng, hiện tại bọn hắn liên hợp đến chung một chỗ, vậy cũng không thể xem thường.

Nơi này có không ít người có bối cảnh Tứ Bộ, Ngũ Bộ, cho ba Tứ Bộ kai mấy lá gan cũng không dám thống hạ sát thủ.

Ở dưới Bình Tinh Hải dẫn đầu, bọn hắn bức về phía cửa cung điện.

- Ba vị đại nhân…

Bình Tinh Hải hai tay ôm quyền.

- Chúng ta hết sức kính trọng ba vị đại nhân, tin tưởng ba vị đại nhân cũng sẽ thông cảm tâm tình muốn đi vào nơi đây tìm tòi của chúng ta, mong ba vị đại nhân có thể dàn xếp.

Một Tứ Bộ nhìn về phía Bình Tinh Hải:

- Các ngươi mân mê hai ngày, chính là vì bức chúng ta thoái vị sao?

Bình Tinh Hải còn chưa kịp nói chuyện, Lăng Hàn liền giành lấy nói:

- Ba gia hỏa già mà không chết, chẳng lẽ các ngươi không biết Bình thiếu chúng ta là ai chăng? Đường đường Tam Bộ Thiên Tôn, sư tôn càng là Ngũ Bộ, để các ngươi nhường đường một chút thì thế nào, các ngươi còn có ý kiến?

Tê!

Bình Tinh Hải không khỏi thở hốc vì kinh ngạc, lời làm sao có thể nói như thế?

Coi như trong lòng của hắn nghĩ như vậy, cũng không thể nói ra, càng không thể ra mặt, trước mặt mọi người nói, ngươi đây là muốn bốc lên chiến tranh a.

- Lớn mật!

Một Tứ Bộ áo bào đen trợn mắt khiển trách, tản ra vô tận chi uy, mà đổi thành hai Tứ Bộ khác thần sắc cũng bất thiện, rất có ý xuất thủ.

Bình Tinh Hải vội vàng mất bò mới lo làm chuồng nói:

- Ba vị đại nhân, các ngươi chớ có…

- Chớ có phách lối, chúng ta người đông thế mạnh, sợ các ngươi sao?

Lăng Hàn cướp lời nói.

Ta dựa vào.

Đầu này là Bình Tinh Hải mang, vậy người này tự nhiên cũng coi là Bình Tinh Hải.

Tứ Bộ áo đen lành lạnh nhìn về phía Bình Tinh Hải, đưa tay nhô ra, lại chụp vào Lăng Hàn.

- Đoàn người cùng tiến lên a, xông qua cửa ải này, Thiên Tôn ký hiệu, Vô Thượng bí thuật đang chờ chúng ta!

Lăng Hàn rống một tiếng, lại gấp hướng lui về phía sau.

Đại thủ ghìm xuống, nhưng Lăng Hàn lại nhanh chóng thối lui, lập tức để rất nhiều người cũng bao phủ ở dưới một kích này.

Không có người nào nguyện ý thúc thủ chịu trói, lại thêm cách làm của ba tên Tứ Bộ này đã sớm khơi dậy công phẫn, đám người đứng ở chung một chỗ đã có tâm lý chuẩn bị động thủ, bởi vậy gặp Tứ Bộ Thiên Tôn dẫn đầu làm khó, lập tức liền có người xuất thủ phản kích.

Chỉ như vậy, lập tức đưa tới phản ứng dây chuyền, càng nhiều người nhao nhao xuất thủ.

Bành bành bành, hỗn chiến lập tức bạo phát.

- Hừ, thật đúng là không biết sống chết!

Hai tên Tứ Bộ khác lành lạnh nhìn về phía Bình Tinh Hải, nhất định là kẻ này cố ý an bài, dụng ý là phá rối cục diện, để cho hắn có thể đục nước béo cò.

Nếu không, Nhất Bộ Thiên Tôn dám nói chuyện như vậy sao.

Mặc dù Tứ Bộ có ưu thế nghiền ép, nhưng ba tên Tứ Bộ này là thật không dám thực sự đại khai sát giới, dù sao rất nhiều người nơi này sau lưng có tồn tại có thể cùng bọn hắn đặt song song, thậm chí càng cao.

Hiện tại bảo vật lại không có xuất thế, thực sự không đáng vì thế đắc tội những người kia.

Bởi vậy, hai tên Tứ Bộ Thiên Tôn còn lại đều để mắt tới Bình Tinh Hải, bắt giặc trước bắt vua, chỉ cần bắt người cầm đầu, những người khác liền lần nữa biến thành vụn cát.

Xoát, xoát, hai Tứ Bộ cường giả đồng thời xuất thủ, bắt tới Bình Tinh Hải.

Bình Tinh Hải chỉ cảm thấy cực kỳ oan uổng, mặc dù hắn tổ chức nhân viên bức vua thoái vị, nhưng không có ý nghĩ bốc lên chiến đấu chút nào, bởi vì hắn biết, coi như tất cả mọi người liên thủ cũng vô dụng, căn bản không có khả năng đánh thắng được ba vị Tứ Bộ Thiên Tôn.

Nhưng còn bây giờ thì sao, hai cường giả Tứ Bộ cùng nhau xuất thủ với hắn, để hắn “thụ sủng nhược kinh” a.

Làm sao sự tình sẽ diễn biến đến tình trạng như vậy?

Hưu, đúng lúc này, chỉ thấy một bóng người xuyên ra, nhảy tới quang môn xoay tròn kia.

- Hừ!

Mặc dù hai tên Tứ Bộ xuất thủ về phía Bình Tinh Hải, nhưng đường đường Tứ Bộ đối phó Tam Bộ lại há cần toàn lực ứng phó? Một Tứ Bộ nhô ra một tay khác vỗ tới đạo nhân ảnh kia, lộ ra cực kỳ khinh thường.

Chỉ là Nhất Bộ mà thôi.

Bành!

Nhưng hắn tính sai, đối mặt một kích này, tên Nhất Bộ Thiên Tôn kia không có trốn tránh, mà ngưng quyền về phía hắn đáp lễ.

Muốn chết, hắn thầm nói một câu, đối cứng Tứ Bộ công kích, không chết cũng trọng thương.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, con mắt của hắn lại xông ra ngoài.

Người kia lại tiếp được một kích này của hắn!

Mặc dù một kích này của hắn không hề sử dụng toàn lực, nhưng cũng đạt tới Tam Bộ, trấn áp chỉ là Nhất Bộ còn không phải dễ như trở bàn tay?

- Lăng, Lăng Hàn!

Bình Tinh Hải lập tức kêu lên.

Hắn không có nhận ra Lăng Hàn, nhưng còn có Nhất Bộ thứ hai có thể khí lực va chạm Tam Bộ sao?

Bị lừa rồi!

Hắn lập tức kịp phản ứng, mình lại làm áo cưới cho Lăng Hàn.

Gia hỏa này làm nhiều như vậy, dụng ý chính là muốn cổ động tất cả mọi người thay hắn chế tạo cơ hội, để hắn có thể đục nước béo cò, tiến vào trong cung điện.

Ghê tởm, ghê tởm a!

Bình Tinh Hải xém chút phun ra một ngụm lão huyết, trước đó còn bị Lăng Hàn giết ba tiểu đệ, bây giờ còn thay đối phương phất cờ hò reo, chế tạo cơ hội, hắn là ngốc đến mức nào?

- Đáng chết!

Hai tên Tứ Bộ kia đều giận dữ, bọn hắn một nước sai, đầy bàn thua, không nghĩ tới Lăng Hàn mới thật sự là người muốn đục nước béo cò, hơn nữa ẩn tàng sâu như vậy, Nhất Bộ Thiên Tôn thế mà có thực lực Tam Bộ.

Bọn hắn ai cũng căm tức nhìn Bình Tinh Hải, đây nhất định cũng là một chính chủ, bằng không thì tại sao muốn ra sức thay Lăng Hàn “phục vụ” như vậy?

Bành!

Công kích của hai người ghìm xuống, Tứ Bộ xuất thủ, hơn nữa hay vẫn hợp kích, Tam Bộ làm sao cản?

Bình Tinh Hải lập tức bị một kích trấn áp.

Phốc!

Bình Tinh Hải cuối cùng phun ra máu, cái kia gọi một hận a, chỉ cần Lăng Hàn xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn có thể sinh sinh ăn tươi Lăng Hàn!

Cái oan đại đầu này hắn thật sự là ủy khuất a.

...

Hưu, Lăng Hàn đã vọt vào quang môn, một cỗ lực lượng kỳ dị dẫn dắt, hắn xuất hiện ở trên một bình nguyên, nơi này khắp nơi là khôi giáp tàn phá, thi thể nằm ngang, tản ra khí tức chiến tranh.

Một lá cờ cắm trên mặt đất, phía trên không có đồ án, chỉ có bốn chữ: “Vĩnh viễn không lui lại”.