Thời gian lặng yên mà qua, bát phù đang từ từ chữa trị, tốc độ cũng không nhanh, nhưng Lăng Hàn có thể tiếp nhận.
Hắn chỉ cảm thấy ý chí của mình cùng phần mộ này cộng minh, cho nên mới có thể để cho hắn tâm sinh minh ngộ, ngay cả Thiên Tôn ký hiệu cũng có thể chữa trị.
Bất quá, đây cũng là bởi vì những năm này Lăng Hàn một mực phỏng đoán bát phù, hao tốn rất nhiều thời gian, bằng không thì cũng sẽ không có hiện tại một khi ngộ đạo, nước chảy thành sông.
Hắn lộ ra mỉm cười, theo cấp độ cộng minh càng ngày càng sâu, hắn cảm ngộ cũng càng ngày càng nhiều, bát phù chữa trị cũng càng lúc càng nhanh.
Nửa năm sau, Lăng Hàn đột nhiên cười dài.
Bát phù hoàn toàn thành hình!
Hắn thử lấy bát phù dẫn động lực lượng đặc thù của Viêm Sương vị diện, thử xem tốc độ tu luyện của hắn tăng lên bao nhiêu.
Kết quả để hắn chấn kinh.
Hai mươi bảy lần!
Phải biết, vô số Tam Bộ Thiên Tôn lấy tinh hoa huyết nhục, linh phách dựng dục ra cửu phù cũng chỉ có thể để hiệu suất tăng lên mười lăm lần mà thôi.
Kém gần gấp bội.
Lăng Hàn chấn kinh, quá ngưu bức, cái này cũng không chỉ là tu luyện tăng lên, thời điểm vận dụng đến chiến lực, bát phù gia trì, chiến lực của hắn tăng lên biên độ cũng vô cùng kinh người.
Quả nhiên, thuộc về mình mới là cực kỳ cường đại.
Vì cái gì bát phù mạnh như vậy?
Bởi vì đây là Lăng Hàn tự mình dựng dục ra, cho nên cực kỳ thích hợp bản thân, coi như hắn móc ra, để Lăng Kiến Tuyết đến kế thừa, như vậy Lăng Kiến Tuyết có thể phát huy ra mười mấy lần cũng đã xem như không tệ.
Lăng Hàn hết sức hài lòng, lần này thật đúng là đến đúng, dù không còn thu hoạch khác, chỉ là cái này đã hoàn toàn đáng giá.
- Cười cái gì cười, ồn ào!
Có âm thanh ở sau lưng Lăng Hàn vang lên.
Lăng Hàn nhìn lại, chỉ thấy đằng sau tổng cộng có bảy người.
A?
Ánh mắt của Lăng Hàn chăm chú vào một người trong đó, lộ ra vẻ khó tin, bởi vì đây là một người tuyệt không có khả năng còn sống.
Hồng Hoang!
Nhớ lúc đó hắn ở chiến trường Tiên vực bão nổi, giết chết Hồng Hoang a.
Sau khi giết Hồng Hoang, Lăng Hàn mới tiến vào Dị Vực, bắt đầu một hành trình mạo hiểm khác.
Người chết... làm sao sống lại?
Chẳng lẽ chỉ là lớn lên giống?
Đây cũng không phải không có khả năng, bởi vì thế giới lớn như vậy, sinh linh nhiều như vậy, dung mạo na ná cũng không kỳ quái.
Bất quá, người này chỉ là Tiên Vương tầng chín, làm sao có thể tới đây?
Chỉ có hai khả năng, một là trên người hắn có bí bảo, có thể bảo vệ hắn xông đến nơi này, thứ hai chính là có cường giả trông nom hắn.
Lăng Hàn hiếu kì, nhìn chằm chằm người rất giống Hồng Hoang kia.
- Uy, nói chuyện với ngươi đó!
Có một Thiên Tôn nhìn Lăng Hàn quát, hắn hết sức trẻ tuổi, tiến vào Thiên Tôn vị cũng không bao lâu, khuyết thiếu lắng đọng cần thiết, y nguyên có người tuổi trẻ ngạo mạn.
Lăng Hàn nhìn người này một chút:
- A, ngươi muốn nói cái gì?
- Cũng không có cái gì, chỉ là chúng ta đang đi, ngươi lại đột nhiên quỷ kêu một tiếng, dọa chúng ta nhảy một cái. Cho nên... ngươi dự định làm sao bồi thường chúng ta?
Lại một Thiên Tôn nói, hắn không có xốc nổi như tên Thiên Tôn thứ nhất, nhưng vẻ ngạo nhiên lại làm sao cũng không thể che hết.
Hắn là Nhị Bộ, so với tên Thiên Tôn thứ nhất tu luyện nhiều hơn vô số năm, nhưng Thiên Tôn kiêu ngạo, lông mi đuôi mắt đều không thể che hết loại cảm giác ưu việt kia.
Lăng Hàn cười ha ha một tiếng:
- Vậy các ngươi muốn ta làm sao bồi thường các ngươi?
- Hát một bài, nhảy một điệu cho chúng ta đi.
Tên Thiên Tôn thứ nhất cười nói, hắn quay đầu nhìn về phía những người khác, lại thắng được không ít người mỉm cười gật đầu.
Thiên Tôn không thể nhục, kia là phàm nhân đối với Thiên Tôn.
Nhưng Thiên Tôn đối với Thiên Tôn, vậy thì xem ai thực lực mạnh hơn, cường giả có thể muốn làm gì thì làm, đây chính là chân lý.
- Ha ha, ta còn không có gặp qua Thiên Tôn ca hát khiêu vũ, cái chủ ý này không tệ.
Tên Nhị Bộ Thiên Tôn kia vỗ tay cười nói.
- Tiểu Kim, cái chủ ý này của ngươi không tệ.
Tên Thiên Tôn thứ nhất dương dương đắc ý, giống như làm một sự tình khó lường.
Trong bảy người, chỉ có một Thiên Tôn biểu lộ lạnh lùng, ngạo đến không được, tựa hồ trên đời này không có một việc có thể để hắn động dung. Bất quá hắn cũng xác thực có tư cách kiêu ngạo, bởi vì hắn là Tam Bộ duy nhất trong bảy người.
- Uy, còn không bắt đầu hát?
“Tiểu Kim” Thiên Tôn nhìn Lăng Hàn quát.
Lăng Hàn lắc đầu, hắn thực sự tự mang quang hoàn phiền phức sao, lần này hắn thật đúng là một chút cũng không có làm gì a.
- Ngươi là oắt con nhà ai, đại nhân nhà ngươi không có dạy ngươi, không có việc gì ít tìm phiền toái cho mình sao?
Lăng Hàn nhìn sang tiểu Kim, trên mặt tất cả đều là khinh thường.
Tiểu Kim không khỏi giận, mọi người cùng là Nhất Bộ, ngươi lại dám răn dạy mình, cho rằng mình là cái gì?
- Thật can đảm!
Hắn trách mắng, đưa tay bắt tới Lăng Hàn.
Cùng là Nhất Bộ, hắn tự nhiên không sợ Lăng Hàn.
Lăng Hàn tiện tay vỗ, tiểu Kim oanh ra công kích liền bị hắn hóa giải, hắn nhìn cũng không có nhìn nhiều, nhìn chằm chằm Tiên Vương tầng chín duy nhất kia:
- Nhìn ngươi có mấy phần quen mắt, nói một chút, ngươi tên là gì?
- Ghê tởm!
Tiểu Kim thì giận tím mặt, Lăng Hàn lại dám khinh thị mình như vậy.
Hắn hổ gầm một tiếng, lại muốn xuất thủ.
Ánh mắt của Lăng Hàn mãnh liệt, nhìn chằm chằm tiểu Kim:
- Không nên cho thể diện mà không cần, tự mình muốn chết!
Tiểu Kim bị hắn trừng đến toàn thân phát lạnh, lực lượng tiêu hao sạch sẽ, chỉ cảm thấy xương cốt mềm nhũn, muốn đặt mông ngồi dưới đất.
Lăng Hàn nhìn về phía Tiên Vương tầng chín kia, cười nói:
- Thế nào, không biết nói chuyện sao?
- Các hạ, ngươi thật ngông cuồng!
Một Nhị Bộ Thiên Tôn mở miệng, thực lực nhóm người bọn hắn cực kỳ cường đại, một vị Tam Bộ, ba vị Nhị Bộ, hai vị Nhất Bộ, Tiên Vương tầng chín kia coi như xong, thuần túy là đánh xì dầu.
Nhưng sáu Thiên Tôn còn chưa đủ ngưu bức sao, Lăng Hàn cũng chỉ là Nhất Bộ mà thôi.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Vì cái gì luôn có người muốn đánh gãy ta nói chuyện nhỉ?
- Bản tôn Lục Huyền Đình, Nhị Bộ!
Nhị Bộ Thiên Tôn kia trầm giọng nói, báo lên tu vi của mình, cái kia chính là đang chấn nhiếp Lăng Hàn, chỉ là Nhất Bộ Thiên Tôn, đối mặt Nhị Bộ tính là cái gì.
Hiện tại cũng không phải trước kia, tất cả Thiên Tôn nhất định phải đoàn kết, mà tạo thành từng tập đoàn lợi ích, người người cũng đang vì mình mà động.