Cũng thế, đây cũng không phải là một chi đại quân quân kỷ nghiêm minh, làm sao có thể trên dưới vĩnh viễn bảo trì một lòng?
Lăng Hàn nhanh chân mà đi, đi về phía bọn người Liễu Thập Sương.
- Lăng huynh!
Nguyên Ứng Long đưa tay bắt, nhưng không có giữ được Lăng Hàn, chỉ có thể nhíu mày.
Hắn biết thực lực của Lăng Hàn mạnh mẽ, nhưng Liễu Thập Sương cũng không phải người bình thường, chính là nhân vật Top 300, một khi hai người đánh, hắn thực không thể xác định ai có thể thắng được.
Lăng Hàn làm sao có khả năng nghe khuyên, dựa vào, nếu người khác đùa giỡn nàng dâu của mình, hắn còn có thể ngồi vững được, vậy còn gọi nam nhân gì?
- Thế nào, còn muốn đánh nhau sao?
Hai Tiên Vương tầng chín kia căn bản không coi Lăng Hàn là chuyện gì, còn cười đùa tí tửng.
- Chớ tự lấy khổ ăn.
Lăng Hàn lại đi hai bước, liền thấy đối phương có một người đứng ra, ngăn ở trước hai tên Tiên Vương tầng chín.
Người này là Thiên Tôn, dáng dấp của hắn có loại cảm giác tứ tứ phương phương, trầm ổn như núi.
- Tránh ra.
Lăng Hàn nói.
- Cút!
Thiên Tôn kia quát.
- Còn dám tiến lên một bước, ta liền để ngươi đẹp mặt.
Lăng Hàn cười ha ha:
- Ta thực không tin.
Hắn đi về phía trước một bước.
- Hừ!
Tên Thiên Tôn kia xuất thủ, đấm ra một quyền, Thiên Địa rung động, một đạo quyền kình tuôn ra, hóa thành một ngọn núi lớn, nghiền ép về phía Lăng Hàn.
Lăng Hàn vung tay, bành, quyền kình lập tức sụp đổ, dưới chân hắn không ngừng, tiếp tục đi tới.
- Ừm?
Thiên Tôn kia sững sờ, một kích này của mình đã rất cường lực, làm sao có thể bị dễ dàng hóa giải như thế?
- Phương Hoành Điển, ngươi làm sao, chưa ăn no sao?
Một Tiên Vương tầng chín giễu cợt nói.
- Đúng đấy, không phải danh xưng một quyền vô địch sao?
Một tên Tiên Vương tầng chín khác cũng nói.
Thiên Tôn kia gọi Phương Hoành Điển, trong ánh mắt của hắn hiện lên vẻ không vui, hai tên Tiên Vương tầng chín này đều là đường đệ của Liễu Thập Sương, bởi vậy ỷ vào Liễu Thập Sương che chở cực kỳ phách lối, ngay cả hắn là Thiên Tôn cũng dám châm chọc.
Nhưng ai bảo Liễu Thập Sương một mực nuông chiều bọn hắn, hắn muốn đi theo Liễu Thập Sương, vậy thì nhất định phải chịu đựng hai cái ngu xuẩn này.
- Ta tới đi!
Lại một Thiên Tôn đi ra, hắn dáng người thon dài, khuôn mặt tuấn mỹ gần như nữ tử.
- Tại hạ Đường Liên Thanh, lĩnh giáo các hạ một chút.
Lăng Hàn từ chối cho ý kiến, dù sao hôm nay hắn muốn đánh tơi bời hai gia hỏa làm người ta ghét kia.
Đường Liên Thanh thấy Lăng Hàn không trả lời, song chưởng hợp lại, ông, có quang hoa gai mắt phun trào.
Hắn vận chuyển Thiên Tôn Bảo thuật, trước đó đồng bạn một kích bị Lăng Hàn hóa giải quá dễ dàng, bởi vậy hắn vừa ra tay chính là đại chiêu.
Oanh, hắn vung ra một quyền, lực quyền hóa thành một thanh chùy Tử Kim sắc, đập tới Lăng Hàn.
Lăng Hàn lại vung tay, bành, cái chùy này lập tức vỡ nát.
- Ừm!
Thấy cảnh này, Thiên Tôn bên Liễu Thập Sương ai cũng chấn kinh, dễ dàng như thế liền hóa giải Thiên Tôn Bảo thuật, thực lực này cường đại đến có chút khó tin.
Ngay cả Liễu Thập Sương cũng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Lăng Hàn.
- Ngươi là... Lăng Hàn?
Hắn mở miệng hỏi.
- Không sai.
Lăng Hàn gật đầu.
- Để hai người kia xin lỗi, ta cũng không quá chấp nhặt, chỉ đánh bọn họ một trận.
- Nằm mơ!
- Mơ tưởng!
Hai tên Tiên Vương tầng chín kia đồng thời trách mắng, một bộ chịu thiên đại ủy khuất.
Liễu Thập Sương cũng cực kỳ không vui:
- Người của Liễu Thập Sương ta, không có đạo lý cúi đầu với ai.
- A, liền xem như sai cũng không phải sai?
Lăng Hàn thản nhiên nói.
- Đương nhiên!
Liễu Thập Sương ngạo nghễ nói.
- Chuyện này chỉ có thể tính toán ngươi vận khí không tốt.
Bao che như thế, khó trách dưỡng thành thủ hạ như vậy.
Hai tên Tiên Vương tầng chín kia dương dương đắc ý, bọn hắn từ nhỏ đã đi theo đường ca này, tình cảm thâm hậu, cho nên Liễu Thập Sương cũng cực kỳ bảo bọc bọn hắn, nếu không bọn hắn căn bản không có nhanh như vậy liền đạt tới tầng chín.
Đúng vì như thế, dù Ngoại Vực chiến trường nguy hiểm, bọn hắn cũng theo tới, tin tưởng Liễu Thập Sương có thể bảo hộ bọn hắn chu toàn, để bọn hắn tiếp tục trải qua sinh hoạt hổ cao khí ngang.
Bọn hắn cũng có thị vệ, cảm thấy khi dễ người bình thường không vui thú cùng cảm giác thành tựu gì, nếu không, Tiên Vương tầng chín sao dám như vậy?
Lăng Hàn lắc đầu:
- Xem ra, người muốn bị thu thập cũng không chỉ hai cái.
- Lớn mật!
Các tiểu đệ của Liễu Thập Sương nhao nhao quát tháo, ở trong lòng bọn họ, Liễu Thập Sương là không cho phép kẻ khác khinh nhờn, trong lần lượt chiến đấu, Liễu Thập Sương không biết cứu bọn hắn bao nhiêu lần, để bọn hắn cảm động, cảm kích, cảm ân, tự nguyện đi theo, cam làm tiểu đệ.
Liễu Thập Sương thì cười:
- Lăng Hàn, ta nghe nói qua ngươi, ở tầng thứ nhất đã từng sáng tạo ra kỳ tích. Bất quá, nơi này không phải tầng thứ nhất, người mạnh mẽ hơn ngươi chỗ nào cũng có, ngươi không đáng kể chút nào.
- A, ý của ngươi là, ngươi mạnh hơn ta?
Lăng Hàn hỏi.
- Đương nhiên.
Liễu Thập Sương ngạo nghễ nói.
- Ta không tin!
Lăng Hàn đi nhanh tới, đưa tay chộp về phía Liễu Thập Sương.
- Không biết lượng sức!
Liễu Thập Sương hừ một tiếng, trở tay chụp vào cổ tay của Lăng Hàn.
Bành!
Hai người đối oanh một kích, Liễu Thập Sương lập tức biến sắc, năm ngón tay của hắn giống như đụng phải tấm sắt, nhao nhao bắn ra, thậm chí mỗi cái xương ngón tay đều muốn gãy, khó chịu không cách nào hình dung.
Nhưng càng làm cho hắn khiếp sợ là, tay của Lăng Hàn tiến quân thần tốc, bắt tới cổ của hắn.
- Khinh người quá đáng!
Liễu Thập Sương nổi giận gầm lên một tiếng, hắn có thể tiếp nhận chiến bại, nhưng bị người nắm cổ, cái kia chính là vô cùng nhục nhã, sẽ thành chỗ bẩn cả đời của hắn, đây là hắn không cách nào tha thứ.
Ông, bộ ngực hắn phát sáng, hóa thành một ký hiệu mơ hồ.
Trong thời gian ngắn như vậy, hắn đã không kịp phát động Thiên Tôn Bảo thuật, nhưng dẫn động Thiên Tôn ký hiệu lại là sự tình một ý niệm.
Oanh, lồng ngực của hắn phun ra ánh sáng, bắn về phía Lăng Hàn.
- Hừ!
Lăng Hàn chỉ trở tay nhẹ nhàng gõ, đạo ánh sáng này lập tức vỡ nát, hắn cơ hồ không có chịu ảnh hưởng, tiếp tục chộp tới Liễu Thập Sương.
Liễu Thập Sương cuối cùng biến sắc, hắn không nghĩ tới mình phát động Thiên Tôn ký hiệu y nguyên không chặn được Lăng Hàn, nhưng lúc này thủ đoạn của hắn đã dùng hết, chỉ có thể trơ mắt nhìn một chưởng của Lăng Hàn nắm qua, xách cổ của hắn.
Tê!
Tất cả mọi người há to miệng, nói không ra lời.