Đây không thể không có khả năng, Ngự Hư này yêu nghiệt kỳ thật không kém Duyên Sinh Thiên Tôn, chỉ là thiếu chút cơ duyên mới không có bước ra một bước kia. Nhưng cho dù ở Tiên Vực vị diện, hắn cách đột phá Thiên Tôn kỳ thật cũng không xa.
Đến vị diện cao cấp, hắn nhất phi trùng thiên cũng rất bình thường.
Đột phá thì đột phá, hiện tại Nhất Bộ Thiên Tôn ở trong mắt Lăng Hàn cũng bất quá như thế, hoàn toàn có thể địch nổi, còn nếu hắn cũng trở thành Nhất Bộ Thiên Tôn, dùng độ cao của năng lượng Hư Tử, ngược đánh Nhất Bộ Thiên Tôn khác giống như chơi.
Hắn lại tốn mấy chục năm đi đường, về tới Ngoại Vực chiến trường.
Lăng Hàn thương lượng với Nữ Hoàng, dù sao con đường hắn muốn đi này căn bản không có người đi thông qua, thậm chí không có điểm cuối cùng, cần cùng thảo luận với thê tử một phen.
Đám người Nhu Yêu Nữ cũng tham gia, chúng nữ đều có cách nhìn riêng.
Có cho rằng Lăng Hàn không cần liều như vậy, chỉ cần từng bước một đi xuống, Lăng Hàn vẫn có thể trở thành Thiên Tôn mạnh nhất… một trong, nếu đi con đường này, lại có thể lãng phí vô số năm.
Nhưng Nữ Hoàng lại kiên định duy trì Lăng Hàn, thậm chí muốn bồi Lăng Hàn chung một chỗ, cũng dùng phương thức như vậy tiến lên chuẩn Thiên Tôn, thành tựu Nhất Bộ Thiên Tôn mạnh nhất.
Lăng Hàn suy nghĩ tỉ mỉ một chút, quyết định theo tâm ý của mình đi, bằng không hắn khẳng định sẽ lưu lại khúc mắc, tương lai sẽ hối hận, nếu như lúc trước kiên trì, hắn lại có thể cường đại đến mức nào?
Một khi Lăng Hàn làm ra quyết định, cái kia chính là không có khả năng cải biến.
Hắn chạy tới Thiên Xu, xin phép nghỉ.
Nguyên bản, chỉ cần trở thành chuẩn Thiên Tôn liền cần tới đây, vì chống cự Cuồng Loạn làm ra cống hiến, đây không phải trách nhiệm của ai, mà là nghĩa vụ của tất cả mọi người.
Cho nên Lăng Hàn muốn xin không kỳ hạn, theo lý là không thể nào được phê chuẩn.
Nhưng chiến tích của hắn quá chói mắt, đã giết tới tổng bảng, không biết cống hiến hơn người khác mấy trăm mấy ngàn lần, như vậy nghỉ một thời gian lại như thế nào?
Cho nên, hai vị Thiên Tôn kia báo cáo thỉnh cầu của Lăng Hàn lên.
Rất nhanh liền có tin tức truyền về… không cho phép!
Đây là đại lão ở tầng thứ tư phê, mà nghe nói, người làm ra quyết định này họ Hà.
Hắn nói như vậy:
- Nếu như ở chỗ này có thể có được đặc quyền, như vậy chiến công lớn, còn có thể lâm trận bỏ chạy sao?
Lăng Hàn nghe được một vị Thiên Tôn thuật lại, trước tiên liền đoán được, người này tất nhiên là lão tử của Hà Vũ Phong.
Dựa vào, cũng quá khinh người a?
Lăng Hàn âm thầm siết quả đấm, nhưng hắn không có khả năng không có cho phép liền trường kỳ rời đi Ngoại Vực chiến trường, nếu như mỗi người đều tự do tản mạn như vậy, còn làm sao chống cự Cuồng Loạn?
Cho nên, ở Ngoại Vực chiến trường, kỷ luật là đặt ở vị trí thứ nhất, mỗi người đều phải làm đến kỷ luật nghiêm minh.
Nếu như Lăng Hàn không quan tâm rời đi, như vậy hắn liền vĩnh viễn đừng nghĩ trở lại, trở lại liền bị bắt, trực tiếp xử tử cũng không phải là không được.
Hắn như vậy là đào binh.
Làm sao bây giờ?
Đang lúc Lăng Hàn sầu muộn, lại có một đạo chỉ lệnh truyền tới.
Đây là khẩu dụ của một vị đại nhân vật, mà người đưa tới là... Lâm Phiêu Tuyết!
Khẩu dụ của ai?
Thất Bộ Thiên Tôn, Lâm Lạc!
Hắn nói, Lăng Hàn chính là bất thế thiên tài, tương lai có khả năng tiến lên Thất Bộ, cải biến chiến cuộc, đối với nhân tài như vậy hẳn là tuỳ cơ ứng biến, không câu nệ quy củ.
Cứ như vậy, hai vị Thiên Tôn thống thống khoái khoái phê duyệt thỉnh cầu lịch luyện vô hạn của Lăng Hàn.
Tựa như một câu của Ngô Chí Hồng liền coi chuyện Ngô Hạo Dương phá hư quy củ thành hồ nháo, Lâm Lạc đồng dạng có dạng quyền uy này.
Thất Bộ Thiên Tôn, mạnh nhất thiên hạ.
- Lâm cô nương, cảm ơn.
Lăng Hàn nhìn Lâm Phiêu Tuyết ôm quyền nói, đây là một ân tình rất lớn.
Lâm Phiêu Tuyết cười nhạt nói:
- Có thể làm cho tổ phụ mở miệng, phá lệ nhúng tay, ngươi là người thứ hai.
Lăng Hàn hiếu kì:
- Thứ nhất là ai?
- Tiểu cô của ta.
Lâm Phiêu Tuyết thuận miệng nói.
Lâm U Liên, Lâm gia tiểu công chúa, lại là vạn cổ thiên tài, cùng Tân Khí Hổ đặt song song, được vinh dự có hi vọng bước vào Thất Bộ.
Lăng Hàn gật đầu:
- Nhất định không phụ lòng Lâm đại nhân hậu ái!
Lăng Hàn xuất phát, đi theo có đám người Nữ Hoàng.
Theo ý nghĩ của hắn, dự định xin Duyên Sinh Thiên Tôn, Đại Hắc Cẩu, Vũ Hoàng tất cả cùng đi, nếu như bọn hắn có thể thành công, như vậy vô luận là thời điểm Nhất Bộ hay Lục Bộ, Thất Bộ, bọn hắn đều là mạnh nhất.
Có thể thành công hay không lại không biết, nhưng ít ra đáng giá thử một lần.
Đáng tiếc, chỉ có Nữ Hoàng mới được cho phép rời đi, đây là vợ của hắn, có dạng quyền lực này, nhưng những người khác... Không được!
Quy củ không thể nói phá liền phá, dù sao Lăng Hàn không phải Thất Bộ Thiên Tôn.
Lăng Hàn cảm khái, Hổ Nữu không biết đi nơi nào, nếu không chung một chỗ tốt bao nhiêu?
- Nàng hẳn là ở tầng thứ năm.
Nữ Hoàng nói.
Lăng Hàn gật đầu, Hổ Nữu là bị một vị Tứ Bộ Thiên Tôn mang đi, hẳn là ở tầng thứ năm tu luyện, khẳng định là tu luyện, để nàng đi cùng đại quân của Cuồng Loạn nơi đó chiến đấu, kia là đang chịu chết.
- Chờ trở lại thì tìm nàng.
Hai người dắt tay rời đi, những người khác bởi vì vấn đề tu vi, đều ở trong Tiên Khách Cư.
Bọn hắn dạo bước, như thần tiên quyến lữ.
- Nếu như không có Cuồng Loạn, chúng ta tìm một chỗ, lặng yên sinh hoạt thì tốt biết bao?
Nữ Hoàng đột nhiên cảm khái.
Qua nhiều năm như thế, nàng một mực cùng đại quân của Cuồng Loạn chiến đấu, gặp nhiều đổ máu cùng tử vong, biểu lộ cảm xúc.
- Đợi cho tiêu diệt xong Cuồng Loạn, chúng ta tìm địa phương ẩn cư, sinh một đống hài tử.
Lăng Hàn cười nói.
Đôi mắt đẹp của Nữ Hoàng lưu chuyển, nhẹ nhàng cắn môi, xinh đẹp đến không gì sánh được.
Lăng Hàn lập tức động tình, lôi kéo Nữ Hoàng tiến vào Tiên Khách Cư, dù sao thời gian rất dài, trước ân ái một chút cũng không sao.
Trải qua hơn ba trăm năm đi đường, Lăng Hàn cùng Nữ Hoàng đi tới điểm kết nối của Viêm Sương Vị Diện cùng một vị diện khác, kia là Huyền Mạc vị diện, vị diện cao đẳng.
Nơi này không có chiến tranh, nhưng mà vị diện cùng vị diện là quan hệ bài xích, bởi vậy, nơi này không có nhân họa, lại có nơi hiểm yếu.
Từng đạo Hỗn Độn Khí rủ xuống, đây là Thiên Địa chi uy, siêu việt quy tắc.