Hưu, Vân Hạo Dưỡng nhẹ buông tay, Kim Tiễn bắn ra.
Quá nhanh, mũi tên này trực tiếp nghiền ép không gian, đột đột đột, sau lưng nó lưu lại từng đạo gợn sóng quy tắc, mới lóe lên liền xuất hiện ở trước mặt Lăng Hàn.
- Phá!
Lăng Hàn huy quyền, tư, trên nắm tay quấn quanh lấy cửu thải Lôi Đình.
Một quyền này, hắn đồng thời vận chuyển hai môn Thiên Tôn Bảo thuật, lập tức để huyết nhục của toàn bộ cánh tay hắn cùng một thời gian nổ tung.
So với ở tầng bảy, khí lực của hắn cũng không có tăng lên, nhưng cảnh giới cao, chiến lực đương nhiên càng mạnh, để lực lượng phản phệ càng thêm cường đại, tổn thương đối với bản thân càng lớn hơn.
Bành!
Một quyền này đánh lên Kim Tiễn, quang hoa vô tận tóe tránh, giờ khắc này, Thiên Địa cũng thất sắc.
Vô số Tinh Thần bị rung động rơi xuống, giống như trời mưa.
Lăng Hàn đỡ được Kim Tiễn?
Không có!
Cho dù là hai môn Thiên Tôn Bảo thuật hợp bích cũng không được, toàn bộ cánh tay của Lăng Hàn, hiện tại chỉ còn lại có bộ xương, trong nháy mắt liền hóa thành vô số xương vỡ, kích bắn về phía bốn phương tám hướng, năng lượng của Kim Tiễn chỉ tiêu hao một bộ phận, tiếp tục bắn về phía Lăng Hàn.
Lăng Hàn hét lớn một tiếng, thôi phát Bất Diệt Thiên Kinh đến cực hạn, trên thân hiện ra từng phù văn màu vàng.
Bành!
Kim Tiễn bắn lên thân Lăng Hàn, lập tức, phù văn màu vàng trong nháy mắt ảm đạm đi, kim quang tiêu tán.
Bất Diệt Thiên Kinh hình thành phòng ngự bị phá.
Kim Tiễn bắn vào thân thể Lăng Hàn, còn có một nửa thì lưu ở bên ngoài, thế xông rốt cục dùng hết.
Ba, Kim Tiễn run lên, hoàn toàn hóa thành toái quang.
Đây cũng không phải năng lượng của nó hao hết, mà là nó đã trúng mục tiêu, ý chí võ đạo trong đó bắt đầu phát uy.
Lăng Hàn chỉ cảm thấy Thức Hải chấn động, xém chút bạo tạc.
Cái lực trùng kích này thật đáng sợ, như một vị Thiên Tôn xông vào, ở trong thức hải của hắn ra tay đánh nhau. Nếu không phải lúc trước hắn ở trong Tiên Vương mộ địa trải qua quá nhiều lần tinh thần xung kích, chỉ sợ lần này liền có thể để hắn mất đi ý thức.
Dù như thế, hắn cũng quá sức.
- Vậy mà không chết!
Vân Hạo Dưỡng thì kinh ngạc, ăn một đại chiêu thế mà còn chưa chết, chỉ bị trọng thương, lực phòng ngự của tiểu tử này còn trên dự tính của hắn.
Bất quá đã đến nước này, Lăng Hàn khẳng định là nỏ mạnh hết đà.
Trảm thảo trừ căn, tuyệt không thể lưu lại hậu hoạn.
Giết!
Vân Hạo Dưỡng từ trên bầu trời xông tới, hắn phải thừa dịp hiện tại Lăng Hàn cực kỳ hư nhược lấy mạng đối phương.
Lăng Hàn nâng lên dư lực, bành, dưới chân phát lực, hắn bắt đầu phi nước đại, vì tính mệnh của mình mà chạy.
Mục đích của hắn đã đạt tới, dồn mình đến cực hạn, hiện tại mạch máu toàn thân hắn còn đột đột đột kích nhảy, tử vong tựa hồ gần trong gang tấc, để hắn vẫn thần kinh căng thẳng.
Hắn cảm giác, đột phá không xa.
Chỉ cần tiêu hóa trận chiến này, hắn nhất định có thể bước đến Tiên đạo đỉnh phong.
Cho nên, hiện tại còn đánh cái rắm?
Hắn chuồn đi, đoạt mệnh phi nước đại.
- Ngươi không phải nói không trốn sao?
Vân Hạo Dưỡng truy ở phía sau, một bên lấy thần niệm truyền âm, ý đồ khích tướng.
Lăng Hàn như thế nào lại mắc lừa, hắn đồng dạng lấy thần niệm truyền âm nói:
- Vân Hạo Dưỡng, ngươi tạm chờ, lần tiếp theo thời điểm ta xuất hiện, liền đến phiên ngươi chạy!
Lời nói này, hắn nói ngạo khí trùng thiên, càng lòng tin tràn đầy.
Nếu hắn đột phá tầng chín, tuyệt đối có thể địch chuẩn Thiên Tôn.
- Vậy càng không thể để ngươi sống nữa!
Vân Hạo Dưỡng lạnh lùng nói, trong ánh mắt chớp động lên hàn mang, lần này vô luận đuổi tới Thiên Nhai Hải Giác hắn cũng phải xử lý Lăng Hàn.
Lăng Hàn không đáp, nên nói hắn đã nói, tiếp đó, là hắn rảo bước tiến lên tầng chín, trở lại đại sát tứ phương.
Một cái trốn, một cái truy, đều là hết toàn lực.
Mười ngày, một tháng, nửa năm... Thời gian không ngừng trôi qua, Vân Hạo Dưỡng không ngừng đuổi Lăng Hàn, triển khai đại chiến, nhưng Lăng Hàn cũng tế ra Tiên Ma kiếm đáp lễ, căn bản không sợ đối phương. Nhưng lần này, Vân Hạo Dưỡng ngược lại không dám vận dụng đại chiêu, bởi vì hắn dùng đại chiêu liền sẽ cho Lăng Hàn cơ hội bỏ chạy.
Bởi vậy, hai người lâm vào triền đấu kịch liệt, một cái cực lực muốn đi, một cái khác liều mạng muốn lưu.
Lăng Hàn đi cũng không phải thẳng tắp, mà vòng quanh Vân gia đảo quanh, sau khi một năm, hắn đột nhiên va vào trong sương mù.
Cái này cực kỳ kỳ quái, trước đó hắn căn bản không có nhìn thấy nơi đây có sương mù bốc lên.
- Tiểu Hàn tử, ấn Cẩu gia phân phó đi.
Thanh âm của Đại Hắc Cẩu lại vang lên ở trong thức hải của Lăng Hàn.
Mặc dù Đại Hắc Cẩu tiện tới tận xương, nhưng Lăng Hàn lại đối với nó vô cùng tín nhiệm, nghe vậy lập tức dựa theo Đại Hắc Cẩu nói mà làm.
Tiến bảy bước, trái ba bước,… vô cùng phức tạp.
Hưu, Vân Hạo Dưỡng cũng xông vào, lại lập tức mất đi bóng dáng của Lăng Hàn.
- Chỉ là mê huyễn trận, cũng muốn ngăn cản bản tôn?
Hắn cười lạnh nói, lập tức cuốn lên hai tay, phát ra uy năng của chuẩn Thiên Tôn, muốn nhất cử bình định mê vụ.
Hắn là chuẩn Thiên Tôn, lực lượng khôn cùng, dưới nghiền ép, quản ngươi trận pháp gì cũng chỉ có bị đập nát.
Nhưng mà, dưới một kích, mặc dù mê vụ cuốn lên, lại không tiêu tan.
- Ồ!
Vân Hạo Dưỡng cuối cùng lộ ra vẻ thận trọng.
...
Một bên khác, Lăng Hàn dựa theo Đại Hắc Cẩu nói, rất nhanh liền đi ra mê vụ, chỉ thấy Đại Hắc Cẩu cùng Ngõa Lý đang đứng ở trước mặt hắn.
- Đi, trận pháp này khốn không được một chuẩn Thiên Tôn bao lâu.
Đại Hắc Cẩu kêu lên, bộ dáng vội muốn chết.
Lăng Hàn gật đầu, bọn hắn lập tức rời đi.
Quả nhiên, chỉ là một lúc sau, liền nghe một tiếng vang thật lớn, có sóng xung kích đáng sợ dâng lên.
Vân Hạo Dưỡng đã thoát khốn, nhưng hắn cũng đã mất đi bóng dáng của Lăng Hàn, không khỏi ngửa mặt lên trời gào thét, thanh âm cuồn cuộn, hóa thành biển lửa vô biên, đây là phẫn nộ của hắn chuyển hóa thành thực chất.
- Tiểu tử, thế nào, vẫn là phải dựa vào Cẩu gia tới cứu ngươi a?
Đại Hắc Cẩu đắc ý.
Lăng Hàn thì cười nói:
- Là Ngõa Lý bày trận a?
Ngõa Lý gật đầu, hắn thành thật nhất.
Đại Hắc Cẩu hừ một tiếng:
- Đó cũng là Cẩu gia để hắn tìm ra trận pháp, lại là Cẩu gia tự tay bố trí, bằng không thì bây giờ tiểu tử ngươi còn đang bị đuổi theo cái mông a, nào có thời gian cùng Cẩu gia tranh cãi?
Lăng Hàn cười ha ha, nhưng cười một tiếng lại ho ra thật nhiều mảnh vỡ nội tạng, hắn lại không thèm để ý chút nào:
- Vậy thì cám ơn ngươi.