- Bái kiến Thần Lư đại nhân!
Tất cả mọi người vội vàng hành lễ, ngay cả Hà Vũ Phong cũng không ngoại lệ.
Hắc Lư chính là Thiên Tôn, mà không mang theo chữ chuẩn.
Dù Hà Vũ Phong nhảy ra quy tắc thì như thế nào, cường giả vi tôn mới là chí thượng, là quy tắc không có khả năng biến mất.
Tất cả mọi người đều cúi đầu, hành lễ với Hắc Lư, ngay cả Lâm Phiêu Tuyết cũng hơi khẽ chào:
- Lư thúc.
Lư thúc?
Hắc Lư đi tới, ba, đạp Hà Vũ Phong một cước, đạp hắn trở mình trên mặt đất.
Hà Vũ Phong giận dữ, hắn dầu gì cũng là chuẩn Thiên Tôn, so với Hắc Lư lại không kém bao nhiêu, ngươi dám nhục ta như vậy?
- Xú tiểu tử, bổn tọa đây là cứu ngươi!
Hắc Lư duỗi ra một chân giẫm lên mặt Hà Vũ Phong.
- Nếu cha ngươi biết, đoán chừng sẽ mang lễ vật tới đa tạ bổn tọa.
Tất cả mọi người khóe miệng co giật, con lừa này thật đúng là độc địa, giẫm người ta ở dưới chân rõ ràng còn nói là tốt cho người khác.
Hà Vũ Phong đương nhiên tức giận, hắn thề, nhất định phải nói cho phụ thân chuyện này, coi như ngươi cùng Chu Hằng quan hệ tốt, cũng không thể đối với hắn như vậy!
Hắc Lư cười hắc hắc, gõ chân ở trên đầu Hà Vũ Phong:
- Tiểu tử, còn chưa chịu hết hy vọng sao? Được rồi, bổn tọa liền cho ngươi chết nhắm mắt! Ngươi cầm cha của mình đi áp người ta, nhưng ngươi biết cha nàng là ai không?
Nó chỉ vào Lâm Phiêu Tuyết nói.
Mọi người không khỏi dựng lên lỗ tai, tràn ngập tò mò.
Bọn hắn quả thật rất muốn biết Lâm Phiêu Tuyết có địa vị gì, một chuẩn Thiên Tôn rõ ràng ai cũng không biết lai lịch, thần bí như vậy liền làm cho người hiếu kỳ.
- Là ai?
Hà Vũ Phong kiên trì hỏi.
- So gia thế với người ta, ai, ngươi thật sự là quá non rồi.
Hắc Lư vẫn còn nhử, mãi đến tất cả mọi người kéo cổ dài ra rồi, nó mới ung dung nói.
- Cha của nha đầu kia họ Lâm.
Nói nhảm.
Tất cả mọi người thầm nói, đương nhiên không ai dám nói.
- Tên Tiêu Dương.
Hắc Lư lại ung dung nói.
Lâm Tiêu Dương!
- Ahhh, Lục Bộ Thiên Tôn Lâm Tiêu Dương đại nhân!
- Nói như vậy... Lâm Lạc đại nhân không phải gia gia của nàng sao?
- Lâm gia, Lâm Lạc chính là Thất Bộ Thiên Tôn, con hắn Lâm Tiêu Dương đại nhân là Lục Bộ Thiên Tôn, hai gã đồ đệ Chu Hằng đại nhân, Sở Hạo đại nhân đều là Lục Bộ Thiên Tôn, chính là truyền kỳ trong truyền kỳ!
- Cùng người ta so bối cảnh, ha ha, thật sự là cười chết người rồi, toàn bộ Nguyên Thế Giới lại có thế lực nào có thể so với Lâm gia?
- Có lẽ có, nhưng không phải Hà gia.
Có người xì xào bàn tán, nhưng có người lại không hề cố kỵ, vì sau lưng bọn họ cũng có trưởng bối Tam Bộ Thiên Tôn, Tứ Bộ Thiên Tôn thậm chí Ngũ Bộ Thiên Tôn, chỉ bình vài câu lại sợ cái gì.
- Ahhh, Lâm gia lại ra một chuẩn Thiên Tôn, vậy vài năm sau lại nhiều ra một vị Thiên Tôn rồi.
- Đây chỉ là con gái của Lâm Tiêu Dương đại nhân, ta nghe nói Lâm Lạc đại nhân còn có một con gái, tuy sinh sau Lâm Tiêu Dương vô số năm, nhưng thiên phú lại tuyệt không yếu, có lẽ sớm trở thành Thiên Tôn rồi.
- Thực lực của Lâm gia... Cường đại đến làm cho không người nào có thể nghĩ.
Hà Vũ Phong cũng nghe vào trong tai, chỉ cảm thấy vô cùng nổi giận, lại nửa lời phản bác cũng không có.
Xác thực, so sánh với Lâm gia, thế lực nào cũng là cặn bã.
Một Thất Bộ Thiên Tôn, ba gã Lục Bộ Thiên Tôn, tùy tiện đi tới một cái cũng có thể càn quét hơn phân nửa Nguyên Thế Giới.
Nếu hắn thực sự cùng Lâm gia là địch, đoán chừng lão tử sẽ đích thân làm thịt hắn, sau đó mang theo đầu của hắn đi Lâm gia thỉnh tội.
- Tiểu tử ngốc, hiện tại biết rõ bổn tọa là cứu ngươi chưa?
Hắc Lư nói.
Hà Vũ Phong thừa nhận, Hắc Lư xác thực thay hắn hóa giải một kiếp, nhưng dùng chân giẫm mặt của hắn, cái này rõ ràng chính là cố ý nhục nhã hắn, ngươi hoàn toàn có thể đứng nói có đúng hay không?
- Lăng huynh, xin mời đi theo ta, gia phụ muốn gặp ngươi.
Lâm Phiêu Tuyết rốt cục mở miệng, nhìn Lăng Hàn nói.
Nàng không nhìn Hà Vũ Phong, có lẽ trong mắt nàng, chuẩn Thiên Tôn ngay cả tư cách để cho nàng nói nhiều vài lời cũng không có.
Hà Vũ Phong cúi thấp đầu, trong nội tâm hận.
Loại bỏ qua này còn làm cho hắn khó chịu hơn Hắc Lư nhục nhã, mà hắn căn bản không dám hận Lâm Phiêu Tuyết, Lâm gia là quái vật khổng lồ hắn tuyệt đối không thể trêu vào. Bởi vậy, hắn đem tất cả phẫn hận chồng chất đến trên đầu Lăng Hàn.
Đây là đầu sỏ gây nên.
Hắn nhất định phải giết Lăng Hàn.
Lăng Hàn nhìn Lâm Phiêu Tuyết gật đầu, sau đó lại nhìn về phía Hà Vũ Phong nói:
- Hà đại nhân, hôm nay ban thưởng tại hạ nhớ kỹ trong lòng, ngày sau tất có hồi báo!
Cái này đương nhiên không phải báo ân rồi, mà là có oán báo thù.
Tầng bảy nho nhỏ!
Hà Vũ Phong xiết chặt nắm đấm, nhưng hắn tự nhiên khinh thường tranh luận với Lăng Hàn, chuẩn Thiên Tôn còn muốn sính miệng lưỡi lợi hại, vậy cũng quá mất thân phận rồi. Hắn chỉ hừ một tiếng, nói:
- Nếu như lại để cho bản tôn chứng kiến ngươi, liền là tử kỳ của ngươi!
Lăng Hàn lại nhìn về phía hai vị Tiên Vương của Vương gia tỏ vẻ cảm kích, sau đó mới cùng Đại Hắc Cẩu đi ra động phủ.
- Tới.
Lâm Phiêu Tuyết dẫn đường, mang theo Lăng Hàn cùng Đại Hắc Cẩu đi về xe ngựa của nàng, đương nhiên đó là xe ngựa Tiên Kim Hoàng Ngưu kia!
Lăng Hàn cùng Đại Hắc Cẩu liếc mắt nhìn nhau, ai cũng thầm nói một câu may mắn, may mắn lúc trước không có đi gõ muộn côn, bằng không mà nói, bọn hắn không phải đánh lên một khối thiết bản, mà là hiện tại bị treo lên đánh a.
- Lư tiền bối, sự tình Tiên Vương mộ địa đã giải quyết?
Lăng Hàn nhìn Hắc Lư hỏi, những ngày này hắn không bế quan tu luyện, chính là luyện đan, còn không có gặp qua Hắc Lư.
Hắc Lư lắc đầu:
- Tiểu tử kia chạy trốn quá nhanh, thời điểm Chu Hằng đi qua, chỗ đó đã triệt không còn bóng dáng, cũng không biết đi nơi nào.
Lăng Hàn nhướng mày, đây là một tai hoạ ngầm cực lớn.
Trong quá trình tấn chức chuẩn Thiên Tôn gián đoạn, đây nhất định có ảnh hưởng thật lớn, nhưng nhiều Tiên Vương tầng chín như vậy chung một chỗ xuất thế, tạo thành phá hư cũng là vô cùng đáng sợ.
- Trời sập xuống còn có người cao đỡ, ngươi an tâm tu luyện, mau chóng tăng thực lực lên mới là vương đạo.
Hắc Lư nói.
Lăng Hàn gật đầu, lần này bị Hà Vũ Phong ỷ vào thực lực chuẩn Thiên Tôn ức hiếp, để cho hắn ngoài phẫn nộ cũng tràn đầy ý chí chiến đấu, bức thiết muốn tăng thực lực của mình lên.
Hắc Lư rời đi, Lăng Hàn cùng Đại Hắc Cẩu thì lên xe ngựa.