Năm người Ngưu Thương Ngọc kêu gào nói.
Năm người Ngưu Thương Ngọc đều ra sức cướp công, cũng không có thúc giục Cốc Hợp Nghĩa ra tay.
Bọn hắn tự nhiên có ý định, chỉ cần oanh giết Lăng Hàn, lập tức cướp đoạt quyển trục vị diện, nếu như có thể được Thiên Địa tán thành, trùng kích vào Thiên Tôn vị, cái nhà tù này làm sao có thể vây khốn bọn hắn?
Cốc Hợp Nghĩa không ra tay mới tốt, ít đi một đối thủ cạnh tranh cường đại nhất, hơn nữa hiện tại trạng thái của Lăng Hàn kém đến cực hạn, năm người bọn hắn đủ để diệt sát.
Lăng Hàn trái tay nắm quyển trục vị diện, không ngừng rút ra lực lượng trong đó, tay phải thì cầm Tiên Ma kiếm chém động, cho mình không gian xê dịch.
- Làm sao không chết?
Chiến một lúc, năm người Ngưu Thương Ngọc đều cảm thấy kỳ quái, trạng thái của Lăng Hàn hẳn là tùy thời sẽ ngã xuống, vì sao tính bền dẻo mạnh như vậy?
Cốc Hợp Nghĩa cuối cùng giết ra, hắn ở một bên xem thật lâu, tự cho là nhìn ra một chút ít môn đạo:
- Hắn không biết dùng biện pháp gì, có thể phát huy ra một chút ít lực lượng của quyển trục vị diện, cho nên có thể một mực kiên trì.
- Toàn lực ra tay, chỉ cần để cho quyển trục vị diện tuột tay, hắn chính là thịt cá trên thớt gỗ!
Bị hắn “nhắc nhở” như vậy, năm người Ngưu Thương Ngọc đều trọng chấn tin tưởng, tiếp tục công kích.
Sáu cường giả lần nữa triển khai thế công điên cuồng, hoàn toàn áp chế Lăng Hàn.
Bọn hắn rõ ràng chiếm được ưu thế tuyệt đối, nhưng không cách nào biến ưu thế thành thắng thế, trong mắt bọn hắn, Lăng Hàn quá ương ngạnh rồi, mặc cho bọn hắn oanh kích, chỉ cần lực lượng vừa lui, liền khôi phục nguyên trạng, như thế nào cũng diệt không được.
- Tiểu tử, làm gì để cho mình chịu nhiều đau khổ?
Bọn hắn đã bắt đầu thế công tâm lý.
- Ngươi nhất định sẽ chết, sao không chết một cách thống khoái?
- Ngươi bị thương nặng như vậy, không có khả năng trở mình được!
Nhưng Lăng Hàn lại bất vi sở động, cặp mắt của hắn buông xuống, không cho sáu người chứng kiến sát cơ trong ánh mắt hắn.
- Gian ngoan mất linh!
- Dù giết đến tận một trăm năm, cũng phải diệt tiểu tử này!
Có bảo vật như quyển trục vị diện hấp dẫn, năm người Ngưu Thương Ngọc làm sao có thể bỏ dở nửa chừng, cái này cũng đủ để cho người dốc sức liều mạng, huống chi bọn hắn còn nhận lấy hắc khí ảnh hưởng, tự nhiên càng thêm điên cuồng.
Chiến chiến chiến, bọn họ đều lấy ra bản lĩnh mạnh nhất, đối với Lăng Hàn cuồng oanh loạn tạc.
Thời gian lặng yên mà qua, chính như bọn hắn nói, gần một năm đi qua, sau đó lại là một năm, mười năm, ba mươi năm... Chẳng những qua đủ một trăm năm, hơn nữa vẫn chưa kết thúc.
Đối với Tiên Vương tầng tám mà nói, liên tục chiến đấu mấy vạn năm cũng là chút lòng thành, nhưng đối thủ ương ngạnh như thế, không chịu ngoan ngoãn nhận lấy cái chết, cũng làm cho bọn hắn phát lên một loại bất đắc dĩ cùng hàn ý.
Người trẻ tuổi này thật sự là quá kinh khủng, nếu thật để cho hắn vững chắc cảnh giới, trong tầng tám còn có người có thể tổn thương hắn sao?
Mà càng như thế, bọn hắn lại càng muốn giết Lăng Hàn, chưa trừ diệt cái đinh trong mắt này, bọn hắn không thể an tâm, huống chi còn có quyển trục vị diện.
Một trăm năm, một trăm năm mươi năm, một trăm bảy mươi năm!
Lăng Hàn đột nhiên ngừng lại, không hề trốn tránh.
- Ha ha, rốt cục nhận mệnh sao?
Phó Vân Hải cười to, thân hình phi ra, một quyền trực tiếp oanh lên trán Lăng Hàn, tay trái thì hóa thành trảo, chộp về phía quyển trục vị diện.
Sát nhân, đoạt bảo, công tác liên tục, chỉ cần lấy được quyển trục vị diện, là hắn có thể lập tức thành Thiên Tôn, đến lúc đó có thể quét ngang toàn bộ Tiên Vương mộ địa, không có điều cố kỵ.
Đương nhiên, hắn không cân nhắc mình có khả năng không phải là thiên mệnh chi nhân chút nào.
Hắn cự tuyệt khả năng như vậy.
Một quyền oanh đến, khóe miệng của Phó Vân Hải tươi cười, thành công sắp tới.
Mới đầu đám người Ngưu Thương Ngọc còn tưởng rằng đây là Lăng Hàn cố ý, nhưng mắt thấy một quyền này sắp oanh trúng, Lăng Hàn lại không có khả năng trốn tránh, không khỏi hối hận, xem ra Lăng Hàn thực sự buông tha rồi.
Bọn hắn vội vàng phi ra, dù chậm một bước, cũng phải cướp đoạt quyển trục vị diện.
Bành!
Lăng Hàn bỗng nhiên ra quyền, trong nháy mắt này, hắn không khống chế lực lượng trong cơ thể, oanh, lực lượng bàng bạc như biển động, vô cùng mãnh liệt.
Hắn phát sau mà tới trước, đây là đặc điểm của thể thuật, sức bật quá mạnh mẽ, trong biểu lộ khiếp sợ đến không thể tin được của Phó Vân Hải, một quyền đập vào trên mặt hắn, phốc, nắm đấm đi vào, sau đó theo sau ót phá ra.
Cái gì hộ thể nguyên thuẫn, căn bản không chịu nổi một kích!
Phó Vân Hải ngay cả giãy dụa cũng không có, Thức Hải bị oanh bạo, cái kia chính là chết.
Tứ chi hắn xụi lơ, cả người treo ở trên tay Lăng Hàn.
Móa! Móa! Móa!
Bốn người Ngưu Thương Ngọc sợ tới mặt đều tái rồi, nào còn dám ra tay, dốc sức liều mạng phanh lại, nhưng lúc trước bọn hắn vì cướp đoạt quyển trục vị diện mà phía sau tiếp trước, ai cũng liều mạng xông, e sợ cho lạc hậu hơn người, lúc này làm sao ngừng?
Tràng diện này rất buồn cười, Tứ đại cường giả đều phóng về phía Lăng Hàn, nhưng cả đám trên mặt tràn đầy sợ hãi, hai tay hai chân liều mạng giẫm, muốn phanh lại.
Nhưng không ai cười được, vì bọn họ đều thấy được hình ảnh Phó Vân Hải bị một kích đánh bạo, cái này để cho tâm linh của bọn hắn rung động, đến bây giờ còn không có hoàn hồn.
Bành bành bành bành, Lăng Hàn ra liên tục bốn quyền, nhao nhao đánh bay bốn người Ngưu Thương Ngọc, khá tốt, bọn hắn toàn lực phòng ngự, không giống Phó Vân Hải không chịu nổi một kích, chỉ liên tục thổ huyết, nhưng không có bị đánh bạo.
Cốc Hợp Nghĩa cũng im bặt mà dừng, mặt mũi hắn tràn đầy kinh ngạc, thực không cách nào tiếp nhận Lăng Hàn đột nhiên sẽ trở nên mạnh như vậy.
- Ngươi một mực ẩn nhẫn, chính là muốn một lần hành động bộc phát?
Hắn trầm giọng hỏi.
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng, vẫn là người này tương đối thông minh, đoán được ý nghĩ của hắn.
Hắn rút ra lực lượng của quyển trục vị diện, lực lượng tăng lên là dựng sào thấy bóng, nhưng nếu hắn dùng ra, sáu người này thấy tình thế không ổn nhất định sẽ chạy, vậy hắn nhiều lắm chính là giết chết một hai người trong đó, mà không có cách nào toàn diệt.
Cho nên, hắn dứt khoát nhẫn, đè xuống lực lượng tăng lên không sử dụng, cho đến giờ phút này mới bạo phát ra.
- Ngươi muốn một mẻ hốt gọn chúng ta!
Cốc Hợp Nghĩa nói, âm thanh có chút rung động, hắn chỉ có thể nghĩ đến khả năng này.
Lăng Hàn vỗ tay:
- Không tệ.