Lăng Hàn cũng không có quản, Nữ Hoàng sắp đạt tới tầng năm rồi, cộng thêm Tiên Khí chi uy, ở đây lại vẻn vẹn là Tiên Vương tầng sáu, tầng bảy đã qua sông, nàng đủ để ứng đối.
Hắn an tâm ngồi xuống, bắt đầu đánh cờ với lão nhân.
Đây là cờ vây, hắn cầm quân đen đánh trước, mà lão nhân tự nhiên là cờ trắng rồi.
Một quân cờ rơi xuống, Lăng Hàn khẽ ồ, bởi vì quân cờ rõ ràng rút đi một bộ phận thần hồn của hắn, lập tức, quân cờ biến thành một bộ phận của hắn.
Lão nhân một bên hút thuốc, một bên hạ cờ.
Ba ba ba, hai người ở lúc mới bắt đầu đều hạ cờ nhanh chóng, mãi đến hơn ba mươi nước, tốc độ của bọn hắn mới chậm lại, là vì đồ vật cần tính toán càng ngày càng nhiều.
Không chỉ như vậy, sau ba mươi nước, Lăng Hàn cũng bị rút đi rất nhiều thần hồn, đây nhất định đối với lực tính toán, sức phán đoán đều có ảnh hưởng.
Hắn càng hạ cờ càng chậm, mỗi một bước đều cần thời gian tương đối dài, nhưng bên cạnh bàn cờ có một đồng hồ cát, hắn thoáng dừng hạt cát sẽ rơi xuống, không sai biệt lắm mười cái hô hấp sẽ chảy hết.
Hạt cát rơi hết còn không có hạ cờ, cái kia liền trực tiếp phán thua.
Lăng Hàn dùng đủ thời gian, tuyệt không sớm hạ cờ.
Hắn cùng với lão nhân mây trôi nước chảy, mà bên kia, Nữ Hoàng thì đại khai sát giới, Tiên Kiếm tung hoành, nàng như Vân Trung Tiên Tử, nhẹ nhàng nhảy múa, nhưng lại câu hồn đoạt mệnh, để cho người run sợ.
Bất quá nửa nén hương thời gian, Nữ Hoàng đã chém giết hơn mười tên Tiên Vương, cũng làm cho Tiên Vương khác sợ tới mức xanh mặt, ai còn dám ra tay, nhao nhao lui về phía sau, giữ vững đầy đủ khoảng cách.
Nữ Hoàng nắm kiếm mà đứng, canh giữ ở sau lưng Lăng Hàn, xinh đẹp kinh diễm tuyệt thế, cũng làm cho mọi người thấy vô cùng ghen ghét, mỹ nhân tuyệt sắc như vậy rõ ràng ở trước mặt Lăng Hàn ôn nhu như nước, ai có thể không đỏ mắt?
Ba, lão nhân rơi xuống một quân cờ, hình thành xu thế vây kín, ăn hết bảy quân cờ của Lăng Hàn.
- Ngô!
Lăng Hàn nhướng mày, quân cờ bị ăn, thần hồn của hắn cũng bị chém một đao, để cho Thức Hải của hắn chấn động, khó chịu đến không cách nào hình dung.
Quân cờ bị ăn, hắn cũng bị thương!
Khó trách, dù tính toán có người cờ lực ở trên lão nhân, mà đánh cờ tổng tránh không được ăn quân lẫn nhau, thần hồn bị thương tất nhiên sẽ tạo thành ảnh hưởng, kết quả càng ngày càng chịu thiệt, sau cùng khó tránh khỏi thất bại.
- Ha ha, quân cờ bị ăn rồi.
- Đây là bắt đầu của thất bại, không có mấy người thần hồn cường đại đến có thể gượng chống qua.
- Đáng đời!
Người xung quanh đều lạnh lùng trào phúng, bọn họ là quá ghen ghét.
Nữ Hoàng nhíu mày, trong mắt phượng bắn ra hàn mang, nàng quá ngạo kiều, lúc này mới chẳng muốn truy kích, mà những người này rõ ràng dám trào phúng Lăng Hàn?
Nàng không thể nhẫn nhịn!
Nữ Hoàng lần nữa giết ra, một người một kiếm, bồng bềnh như tiên.
Giết chóc tái khởi, nhưng Lăng Hàn lại bất động như núi, hắn bình tĩnh tỉnh táo, tiện tay buông một quân cờ.
Lão nhân ứng đối còn mau hơn, ít dùng suy nghĩ liền rơi một quân cờ, nếu lưu ý, sẽ phát hiện hắn dùng thời gian là hoàn toàn đồng dạng.
Ngươi tới ta đi, bàn cờ dần dần bị hai quân cờ Hắc Bạch chiếm hết, còn lại địa phương có thể hạ cờ đã rất ít rồi.
Khóe miệng Lăng Hàn lộ ra dáng tươi cười, hắn biết đánh cờ, nhưng không sở trường, bất quá cùng Ngõa Lý ở chung lâu, hắn cũng học xong một chút ít tính toán, năng lực phân tích của Ngõa Lý, chỉ là xa xa không thể so sánh với đối phương mà thôi.
Hắn đã tính toán qua, bàn cờ này, hắn có thể thắng ít nhất ba quân cờ.
Tiến nhập giai đoạn cờ tàn rồi.
Ở giai đoạn này, song phương đều nhanh chóng thu hoạch quân cờ của đối phương, bởi vậy, chiến cuộc cũng tràn ngập sát khí.
Lăng Hàn cau mày, mỗi khi bị ăn một quân cờ, thần hồn của hắn liền nhận lấy một lần kích đánh, để cho hắn vô cùng khó chịu.
Nếu như thay đổi một người thần hồn yếu một chút, chỉ sợ hiện tại ý chí đã hỏng mất, tuy không chí tử, nhưng có thể sẽ ở dưới bị thương hạ cờ sai lầm, từ đó đầy bàn đều thua.
Chẳng trách có rất ít người có thể thắng lão nhân này, là cường độ thần hồn không đủ.
Lấy năng lực học tập của Tiên Vương, dù không biết đánh cờ, nhưng chỉ xem vài bản là có thể trở thành cao thủ, nên cái này tuyệt không phải là nguyên nhân chính vây khốn nhiều Tiên Vương như vậy.
Khá tốt, thần hồn của Lăng Hàn đã dùng Bất Diệt Thiên Kinh cũng cố qua, ổn như bàn thạch, căn bản bất vi sở động.
Hắn hạ lấy quân cờ, bảo vệ chặt ưu thế của mình, tuyệt không tham tiến.
Một nén hương thời gian sau, đại cục đã định.
Lăng Hàn thắng ba quân cờ.
Lão nhân mở miệng:
- Qua!
Lăng Hàn mỉm cười, tuy thần hồn của hắn bị tổn thương nhất định, nhưng ở trong quá trình đánh cờ như vậy, tương đương với rèn luyện thần hồn của hắn, chỗ tốt kỳ thật cũng không ít.
Hắn xem xét, chỉ thấy bốn phía máu tươi khắp nơi trên đất, đầu người cuồn cuộn, Nữ Hoàng đã sớm thu tay lại, nhưng người cách bọn hắn gần nhất đã ở ngoài trăm dặm, căn bản không dám tới gần Nữ Hoàng.
- Các ngươi là đi đánh cờ, hay tiến vào Tiên Khách Cư?
Lăng Hàn hỏi.
- Ta tới!
Nữ Hoàng thu kiếm, ngồi ở đối diện lão nhân, nàng cũng muốn đánh cờ.
Nhu yêu nữ thì lắc đầu, nàng sợ nhất là động não.
Nữ Hoàng cùng lão nhân đánh cờ, kỳ nghệ của nàng quả thực bất phàm, vượt xa Lăng Hàn, hơn nữa cường độ thần hồn cũng rất cứng cỏi, bởi vậy, tuy nàng nhận lấy một chút ít ảnh hưởng, nhưng vẫn lấy ưu thế hơn năm quân thắng được.
Bọn hắn đều lấy được tư cách qua cầu.
Hai người nhìn nhau cười cười, dắt tay đi tới trên cầu, đi nhanh mà qua.
Nước sông chảy rất chậm, nhưng có thể chứng kiến trong đó có tia chớp màu đen đang nhảy nhót, dù cách một tầng mặt cầu vẫn có thể cảm giác được áp lực đáng sợ.
- Ồ!
Lăng Hàn dừng lại, nhìn chằm chằm vào mặt nước.
- Cái này có chút giống Lam Nguyệt Lôi Mộc Lâm.
Đôi mắt đẹp của Nữ Hoàng sáng ngời:
- Chẳng lẽ ở đây lại ẩn chứa một môn Lôi hệ bí pháp sao?
- Tìm xem xem.
Lăng Hàn nói.
Chỉ là xem như vậy cũng chỉ có thể chứng kiến trong nước sông có tia chớp lưu động, quyết không có khả năng đạt được bí pháp truyền thừa, tựa như lúc trước ở trong Lôi lâm, nhất định phải tìm được mắt trận, còn phải quen thuộc toàn bộ bố trí của Lôi lâm, mới có khả năng tiếp dẫn tia chớp nhập vào cơ thể, nếu không chỉ sẽ phải bị Lôi Điện công kích.