Hắn vung vẩy ngân trạc, cái vòng tay này lập tức lớn lên, hóa thành một vòng tròn đường kính tới bốn thước.
Hắn vung ngân hoàn, phủ đầu đập xuống Lăng Hàn.
Sắc mặt Lăng Hàn âm trầm, phẫn nộ không thôi.
Hắn không ngại đối thủ mạnh mẽ, nhưng không cách nào nhịn được là bất công.
Nếu như Ngưu Đại ở trên đường cái ngăn hắn, muốn báo thù giết đệ đệ, hắn sẽ vui vẻ chiến một trận.
Nhưng ở đây, đối phương tỏ rõ là đang bắt nạt người, điều này làm cho Lăng Hàn giận dữ.
Hắn quấn quanh quy tắc ở trên song quyền, ngăn đón ngân hoàn, thật sự cho rằng hắn không dám đánh một trận sao?
Ầm!
Nắm đấm nện lên ngân hoàn, nhất thời gợi ra từng đạo từng đạo gợn sóng, lay động về phía bốn phương tám hướng.
Đằng đằng đằng, Lăng Hàn cùng Ngưu Đại đồng thời rút lui.
Đáp, đáp, đáp, máu tươi không ngừng từ nắm đấm nhỏ xuống, Lăng Hàn cũng không thèm nhìn một chút, thể phách của hắn chỉ đạt đến tầng sáu, cho dù quấn quanh lên quy tắc, cũng rất khó đạt đến tầng bảy.
Bởi vậy, cùng ngân hoàn va chạm, hắn da phá, thịt bong, máu tươi ròng ròng.
Ngưu Đại khiếp sợ, lẽ nào nhân tộc này cùng hắn là thân thích sao, tại sao thể phách cường đại như thế? Phải biết, hắn mới là Thiết Ngưu tộc, da rắn như thép, có lực phòng ngự kinh người.
Cũng còn tốt, ở dưới Cương Sát Hoàn oanh kích, Lăng Hàn vẫn không địch lại, bị thương.
Chỉ cần hắn duy trì cao áp, hoàn toàn có thể đập Lăng Hàn nát tan.
- Cạc cạc cạc, trở lại!
Ngưu Đại lao ra, hắn múa, ngân hoàn hình thành từng đạo từng đạo sóng trùng kích, đánh nổ không khí, không ngừng xung kích về phía Lăng Hàn.
Ong ong ong, sóng trùng kích tập kích đến, chấn động đến mức da dẻ của Lăng Hàn chập trùng, thật giống như mặt nước đang chấn động.
Mà Ngưu Đại cũng vọt tới, ngân hoàn vung vẩy, đập tới Lăng Hàn.
- Hừ, gấp như thế là muốn nướng hay hấp?
Lăng Hàn lạnh lùng nói, hắn triển khai Đạo của mình, song quyền liền oanh, đối đầu với Ngưu Đại.
Tuy quả đấm của hắn liên tục bị thương, nhưng Bất Diệt Tiên Vương thể có lực khôi phục cực mạnh, Bất Diệt Chân Dịch càng hóa thành hình dạng sương mù, che kín trong cơ thể hắn, căn bản không cần Lăng Hàn chủ động vận chuyển.
Bởi vậy, tuy hắn không ngừng bị thương, nhưng tốc độ khôi phục cũng không chậm, để hắn có thể liên tục duy trì trạng thái mạnh mẽ nhất.
Ngưu Đại khiếp sợ, tại sao nhân tộc này khó giết như vậy?
Hắn cuối cùng biết chỉ lấy ra một vũ khí như thế là không thể chém giết Lăng Hàn, chẳng trách đệ đệ của mình chết ở trong tay đối phương, xác thực, người này cực kỳ yêu nghiệt.
- Ngươi đáng giá ta lấy ra càng nhiều thực lực!
Ngưu Đại cười lớn, độc giác phát sáng, trong cơ thể nhất thời phun trào lực lượng to lớn, để không gian quanh người hắn sụp đổ, tia sáng xuất hiện quanh co quỷ dị.
Bộ tộc của hắn, toàn bộ lực lượng ở trên độc giác.
- Ha ha ha ha, xem ta đánh ngươi như thế nào!
Hắn giết ra, cầm ngân hoàn múa tung, lực lượng đạt đến cấp độ như hắn, căn bản không cần bất luận kỹ pháp gì, chỉ cần lấy man lực trấn áp là được.
Lăng Hàn không hề bị lay động, hai tay quơ tới, nắm lên một đại đạo ném tới Ngưu Đại.
Hai người đấu đối diện, Ngưu Đại chiếm ưu thế.
Hắn nguyên bản có sức chiến đấu mạnh hơn, hiện tại phát động thiên phú chủng tộc tự nhiên trở nên càng mạnh hơn nữa, nổ đến Lăng Hàn liên tục rút lui, da trên người không ngừng nứt ra, máu tươi tung toé.
Trên khán đài hô to gọi nhỏ, mỗi người rít gào.
Bọn họ xác thực kinh ngạc đấu tràng không tuân quy củ, nhưng một khi chiến đấu bắt đầu, bọn họ liền không thèm để ý.
Đồng tình Lăng Hàn?
Ai quan tâm!
Bọn họ chỉ muốn nhìn thấy máu tanh giết chóc, còn có công bình hay không, cái này cùng bọn hắn có quan hệ gì?
- Giết hắn!
- Đập bạo!
- Lột da, móc tim!
Có vài người khẩu vị rất nặng, không chỉ muốn Ngưu Đại giết Lăng Hàn, hơn nữa thủ đoạn còn đa dạng, cực kỳ tàn nhẫn.
Ngưu Đại cười ha ha:
- Nghe được tiếng hô của mọi người không, Nhân tộc, đình chỉ chống lại vô nghĩa, ngoan ngoãn giao tính mạng ra đây đi!
Lăng Hàn quét mắt nhìn khán đài, tuy hắn đã sớm biết người nơi này đều là người điên, nhưng hiện tại những người này biểu hiện vẫn để cho hắn giật mình. hắn không có trả lời, chỉ lấy ra một tấm vải đỏ, quay về Ngưu Đại quơ quơ.
Kháo, ngươi cho rằng ta là phàm ngưu?
Ngưu Đại không khỏi nổi giận, hắn đã sớm khai hóa trí tuệ, thậm chí so với đại bộ phận Nhân tộc còn muốn thông tuệ, ngươi lại cầm vải đỏ ra, là muốn đấu ngưu sao?
Đây là trào phúng cỡ nào?
- Ngươi muốn chết!
Ngưu Đại rót lực vào ngân hoàn, vù, cái ngân hoàn này phát ra ánh sáng kinh người, thật giống như hóa thành một vầng mặt trời. Hắn đột nhiên há miệng, thổi về phía Lăng Hàn, nhất thời có một đám lửa phun ra, đốt về phía Lăng Hàn.
Lăng Hàn bình tĩnh ứng đối, kẻ địch mạnh mẽ, thậm chí có tư thế nghiền ép hắn, nhưng càng ở dưới tình huống như vậy, hắn càng bình tĩnh thong dong, triển khai Đạo của mình, thủ đến hoàn mỹ.
Hắn vẫn bị thương, nhưng có biểu hiện như thế vẫn làm mỗi người kinh ngạc.
Phải biết, hắn chỉ là Tiên Vương tầng ba, cùng Ngưu Đại chênh lệch ròng rã hai cảnh giới, hơn nữa Ngưu Đại là Đế Tinh, theo lý mà nói, đây là chênh lệch không thể bù đắp, nhưng hiện tại hai người đánh hơn một ngàn chiêu, Lăng Hàn cũng chỉ cả người chảy máu, không có gãy tay gãy chân, sức chiến đấu vẫn còn, quả thực là kỳ tích.
Trên đài, ba người Đường Viễn đều âm thầm thay Lăng Hàn cố lên, hiện tại bọn họ bị Lục Ly áp chế, nếu như Lăng Hàn có thể không chết, tương đương với bọn họ ở trong một hiệp khác thắng Lục Ly.
Lục Ly có chút khiếp sợ, không khỏi nhìn về phía A Viên, sức chiến đấu của Lăng Hàn mạnh để hắn nghĩ tới A Viên, cái này cũng là yêu nghiệt vượt qua cảnh giới chiến thắng kẻ địch.
Thậm chí... A Viên có mạnh như Lăng Hàn sao?
Hắn không biết, trong lòng hoàn toàn không chắc chắn.
Có điều không có quan hệ, đây là một hồi tử chiến, coi như đánh tới mười năm, cũng phải lấy một phương tử vong kết thúc.
Lăng Hàn huyết chiến, tuy hắn không ngừng bị thương, nhưng tinh khí thần lại đạt đến một độ cao mới.
Tử chiến với kẻ địch mạnh như vậy, không có bất luận giúp đỡ gì, tử vong chi nhận liền treo ở trên đầu, điều này làm cho hắn ép buộc mình đào móc ra tiềm lực.
Trên khán đài, tiếng hoan hô cùng một sắc giúp đỡ Ngưu Đại, ước gì Lăng Hàn nhanh bị giết, tốt nhất là đầu bị đập bạo, thân thể bị oanh thành mưa máu, càng thê thảm càng tốt.
Lăng Hàn một mình phấn khởi chiến đấu, tựa hồ đang cùng toàn bộ thiên địa là địch, cực kỳ cô độc.