- Chậm đã!
Ngự Hư Tiên Vương đưa tay vẫy một cái, ngăn Đại Hắc Cẩu lại.
- Ngự Hư, ngươi là có ý gì, lẽ nào thật muốn cùng tên này hợp tác?
Đại Hắc Cẩu nhìn chằm chằm Ngự Hư Tiên Vương, trong lòng căng thẳng.
Nếu như hai đại Tiên Vương tầng chín liên thủ, nó ngoại trừ nhượng bộ lui binh ra thì không còn biện pháp.
- Ha ha, vẫn là Ngự Hư huynh quả đoán!
Hà Nhuận Hải cười to.
- Chúng ta là người tu đạo, chỉ có mục tiêu xung kích võ đạo đỉnh cao, vì mục tiêu này, ngay cả con ruột cũng có thể hi sinh, huống chi người ngoài.
Nghe nói như thế, tất cả mọi người phát lên hàn ý, thầm nói ai làm con trai của ngươi thật đúng là xui xẻo.
Đây là một kiêu hùng, vì đạt được mục đích, không chừa thủ đoạn nào, bất kể hi sinh.
Tuy Ngự Hư Tiên Vương không chắc hoàn toàn đồng ý quan điểm của hắn, nhưng đám người Lưu Hào cùng hắn không có một chút xíu quan hệ, hắn căn bản không thèm để ý, tự nhiên cũng lười đi phản bác.
Hắn muốn chỉ là Hóa Nguyên Quy Nhất Quả.
Sắc mặt bọn người Tiêu Anh Hùng nghiêm túc, Ngự Hư Tiên Vương tỏ thái độ như thế, để bọn họ cực kỳ khó làm.
Nếu như bọn họ lựa chọn không thông đồng làm bậy, vậy có khả năng cực cao bị Ngự Hư Tiên Vương giết người diệt khẩu, nhưng coi như bọn họ đáp ứng, cái này phạm vào tối kỵ của Vũ Viện, Ngự Hư Tiên Vương lại há có thể dễ dàng buông tha bọn họ?
Xèo, Liễu Vũ Phi đột nhiên vọt ra ngoài, thân hình lấp lóe, trước tiên tiến vào trung tâm nhất đại trận.
Cái này vốn là thực địa, nhưng theo xiềng xích hóa thành đại thụ, khu vực ở giữa cũng phát sinh biến hóa to lớn, có thể xuyên qua, không bị bất luận cái gì ảnh hưởng.
- Hóa Nguyên Quy Nhất Quả!
Tất cả mọi người kinh ngạc thốt lên, Liễu Vũ Phi tất nhiên là về phía Tiên quả mà đi.
Tuyệt không thể làm cho nàng độc chiếm.
Mọi người vội vã đuổi theo, tuy Liễu Vũ Phi trước nói Hóa Nguyên Quy Nhất Quả không chỉ một viên, nhưng bọn họ đối với thầy trò này nói có thể tin tưởng sao? Ngươi xem, đám người Lưu Hào chính là tấm gương.
Ngay cả Ngự Hư Tiên Vương cũng khó có thể kiềm chế, lập tức đuổi theo.
- Tại sao các ngươi không đuổi?
Hà Nhuận Hải nhìn chằm chằm mấy người Lăng Hàn nói.
Lăng Hàn, Nữ Hoàng, Ngõa Lý cùng Đại Hắc Cẩu không có nhúc nhích.
Đại Hắc Cẩu nhếch miệng cười, lộ ra hai hàng răng nanh:
- Ngươi cũng không đuổi, chúng ta vội cái gì?
Hà Nhuận Hải cười ha ha:
- Các ngươi coi mình rất thông minh sao?
- Họ Hà, ngươi đến cùng trong hồ lô bán thuốc gì?
Lăng Hàn lớn tiếng nói.
- Tiên Vương tầng ba nho nhỏ, cũng dám kêu gào ở trước mặt bổn tọa?
Hà Nhuận Hải thay đổi khiêm tốn trước kia, trở nên cao ngạo.
- Vừa nãy những người kia đã vội vàng đi chịu chết, tuy các ngươi thông minh hơn một ít, nhưng cũng chỉ là chết muộn một hồi mà thôi.
Quả nhiên, hắn đã không nhịn được lộ ra diện mạo thật sự.
- Lão tiểu tử, ở trước mặt cẩu gia, ngươi có thể lật trời sao?
Đại Hắc Cẩu xuất kích, muốn bắt Hà Nhuận Hải.
Hà Nhuận Hải không né không tránh, cứ như vậy nhìn công kích kéo tới, mà khi móng vuốt của Đại Hắc Cẩu vung qua, thân hình của Hà Nhuận Hải lại run lên, chậm rãi trở nên trong suốt, cuối cùng biến mất, chỉ còn dư lại tiếng cười lớn hung hăng của hắn.
Lăng Hàn, Nữ Hoàng, Đại Hắc Cẩu đều biến sắc, Hà Nhuận Hải này không biết lúc nào tráo đổi, lưu lại ở chỗ này vẻn vẹn chỉ là một đạo thần niệm.
Chẳng trách hắn căn bản không sợ Đại Hắc Cẩu, bởi vì chân thân của hắn bây giờ căn bản không ở nơi đây.
- Lúc nào bị hắn treo đầu dê bán thịt chó?
Lăng Hàn cau mày nói.
- Ngõa Lý, ngươi có phát hiện không?
Đại Hắc Cẩu hỏi.
Ngõa Lý lắc đầu, cũng có vẻ rất kinh ngạc:
- Thứ nhất ta không có liên tục nhìn chằm chằm hắn, thứ hai, hắn không có biểu hiện bất luận gợn sóng dị dạng gì.
- Như vậy... chúng ta là tiến hay lùi?
Tiến vào?
Đám người Ngự Hư Tiên Vương đã đi vào, hiện tại một chút động tĩnh cũng không có, mà dựa theo lời giải thích của Hà Nhuận Hải, bọn họ ở bên trong sẽ tao ngộ nguy hiểm rất lớn, ngay cả Ngự Hư Tiên Vương cũng không cách nào may mắn thoát khỏi.
Đây là thủ đoạn của một vị chuẩn Thiên Tôn bày xuống, cho dù người đã chết, nhưng thủ đoạn vẫn cực kỳ nghịch thiên.
Như vậy, đi vào chính là chịu chết.
Lùi?
Vào lúc này còn có đường lui sao?
Hà Nhuận Hải hiển nhiên thiết lập một cái bẫy, lợi dụng mọi người phá tan đại trận, hiện tại chính là thời điểm thu gặt, hắn sẽ mặc cho bốn người Lăng Hàn rời đi sao?
Nói vậy hắn phải có thủ đoạn khác, sẽ không để cho bọn họ dễ dàng rời đi.
- Tiến hoặc lùi đều không thích hợp, chẳng bằng yên lặng xem biến đổi, lấy bất biến ứng vạn biến!
Cuối cùng, bốn người hình thành nhận thức chung, xem trước một chút.
Ngõa Lý thả ra ánh sáng xanh lục, lay động về phía bốn phương tám hướng, có dị động gì hắn sẽ ngay lập tức biết.
Lăng Hàn, Nữ Hoàng đã lấy ra Tiên Khí, Đại Hắc Cẩu cũng mặt đầy nghiêm nghị, hắn biết tiếp theo có thể sẽ cực kỳ hung hiểm.
Leng keng leng keng, xích sắt tung múa ở trên bầu trời, phát ra tiếng vang ầm ầm, mà những xích sắt này còn đang ngưng tụ, để cây đại thụ kia trở nên càng ngày càng tráng kiện.
- Hả?
Bọn người Lăng Hàn đều nhìn về phía bầu trời, chỉ thấy lại có một người bị xích sắt xuyên thấu thân thể, mang lên không trung.
Kỷ Vô Danh!
Hắn gào thét, Tiên Khí trong tay chém tung, nhưng vô dụng, trên xích sắt kia lóe lên phù văn kỳ dị, mỗi khi Tiên Kiếm chém lên, sẽ hình thành một màng ánh sáng, chặn sắc bén của Tiên Binh.
Đây giống như là Tiên Vương tầng chín lấy quy tắc quấn quanh ở trên nắm tay, hoàn toàn có thể cùng Tiên Khí đối cứng.
Kỷ Vô Danh bạo phát, lồng ngực của hắn đột nhiên cổ động, có thể nhìn thấy nơi đó còn có một trái tim!
Quả tim này ào ạt phun ra Tiên Vương tinh huyết hào hùng, để sức chiến đấu của hắn trong nháy mắt tăng vọt vô số lần.
Tầng sáu, tầng bảy, tầng tám, tầng chín!
Kỷ Vô Danh phảng phất như trở lại kiếp trước, Tiên Vương tầng chín vô địch, uy năng của Tiên Khí cũng được kích thích hoàn toàn, cực kỳ khủng bố.
Leng keng giòn giã truyền đến, màng ánh sáng trên xích sắt phá nát, mà xích sắt này lại không phải Tiên Kim tạo nên, làm sao có khả năng chống đỡ được Tiên Khí sắc bén? Chỉ hai ba lần mà thôi, liền bị chặt đứt.
Nhưng mà, càng nhiều xích sắt như linh xà quấn quanh lại, gắt gao vây nhốt Kỷ Vô Danh.
- Không hổ là Tiên Vương mạnh nhất năm đó.
Đại Hắc Cẩu tự đáy lòng nói.