Đi sau ba ngày, cho dù là Ngự Hư Tiên Vương cũng lộ ra vẻ uể oải, đây cũng không phải là nguyên lực hao tổn lớn, mà là một loại nôn nóng trên tâm tình.
Tình huống như vậy còn phải kéo dài bao lâu?
Chỉ có thể bị động phòng ngự, không cách nào chủ động ra tay, đây là tình huống những thiên kiêu bọn hắn xưa nay chưa bao giờ gặp, để bọn họ khó chịu tới cực điểm, cũng ảnh hưởng đến tâm tình.
Nhưng mà lối đi này lại tựa hồ như không có phần cuối, trải qua mấy ngày, vẫn không có dấu hiệu đi ra ngoài chút nào.
Đây là một mê cung sao?
Lăng Hàn cùng Đại Hắc Cẩu đều nhìn về phía Ngõa Lý, nói đến phân tích cùng tính toán, hắn nói thứ hai không người nào dám nói thứ nhất.
Ngõa Lý không hiểu ra sao mà nhìn hai người, mặt đầy mờ mịt, các ngươi nhìn ta như vậy là có ý gì?
- Chúng ta có đi đường vòng không?
Lăng Hàn hỏi, một số thời điểm Ngõa Lý lại ngốc muốn chết.
Ngõa Lý lập tức nói:
- Cho đến bây giờ, chúng ta tổng cộng đi qua mười bảy đầu mối không gian, căn cứ suy đoán của ta, xác suất chúng ta đi vòng là ba mươi mốt phần trăm, nhưng cụ thể có phải hay không, còn cần thông qua càng nhiều quan sát mới có thể biết.
- Có biện pháp tìm tới lối thoát chính xác không?
Lăng Hàn hỏi.
- Cần càng nhiều quan sát.
Ngõa Lý vẫn là câu nói kia.
Vậy thì không có cách nào, chỉ có thể đi vòng.
Lăng Hàn suy nghĩ một chút mới nói:
- Có biện pháp nào sớm điều tra suy đoán những đại thú kia là thật giả hay không?
- Có.
Ngõa Lý gật đầu.
- Con mẹ nó, tại sao không nói sớm một chút?
Lăng Hàn thở dài.
- Các ngươi không có hỏi a.
Ngõa Lý đầy mặt vô tội.
- Hơn nữa, ta cho rằng các ngươi là muốn cố ý huấn luyện năng lực phản ứng của mình.
- Quên đi, ngươi vẫn là nói làm sao phân thật giả đi.
Lăng Hàn quyết định không tính toán với hắn nữa.
Ngõa Lý không nói gì, nhưng từ trong thân thể thả ra một vòng ánh sáng xanh lục, vù, bức bắn về phía bốn phương tám hướng, đây là một gợn sóng hình vòng tròn, vừa vặn có một con đại thú kéo tới, sóng gợn đảo qua, không hề biến hóa.
- Đây là giả.
Ngõa Lý nói.
Quả nhiên, đại thú đập tới, nhưng ngay lập tức biến mất rồi.
Tất cả mọi người kinh ngạc, nhìn về phía Ngõa Lý.
Nguyên bản bọn họ đồng ý Ngõa Lý tơi, chính là bởi vì Lăng Hàn yêu cầu mãnh liệt, bằng không một người không phải siêu cấp Đế Tinh lại đây làm gì?
Có điều, hiện tại Ngõa Lý bộc lộ thân thủ như thế, lập tức để mọi người nhìn với cặp mắt khác xưa.
- Đây là năng lực gì?
Tất cả mọi người hiếu kỳ.
Ngõa Lý bình tĩnh không lay động, giải thích:
- Các ngươi phán đoán thực lực của một sinh linh, là thông qua khí tức, mà có phải là sinh mệnh thể hay không, lại là ngọn lửa sinh mệnh, nhưng cái này cũng có thể làm giả. Ta không giống, ta không phải sinh vật sóng, có thể càng chuẩn xác mà phán đoán cơ thể sống, đồng thời suy đoán ra thực lực.
Tất cả mọi người không rõ, cái gì các ngươi các ngươi, lẽ nào ngươi không giống chúng ta sao?
- Ngươi là chiến binh?
Liễu Vũ Phi đột nhiên nói.
Lăng Hàn còn chưa kịp ngăn cản, liền thấy Ngõa Lý gật đầu nói:
- Phải!
Cái thứ này căn bản không hiểu nói dối.
Tất cả mọi người kinh dị một tiếng, tuy bọn họ đều biết có vị diện chuyên môn nghiên cứu khoa học kỹ thuật, cũng xác thực gặp qua chiến binh, nhưng xem “người” như Ngõa Lý, thì thực là lần đầu tiên.
Liễu Vũ Phi mắt thả dị sắc, nhìn Ngõa Lý một hồi lâu, lúc này mới thu hồi ánh mắt.
- Tiểu nương bì này không đơn giản, không có ý tốt.
Đại Hắc Cẩu tiến đến bên tai của Lăng Hàn nói.
Lăng Hàn gật đầu, thời cơ Liễu Vũ Phi xuất hiện cũng quá khéo, nàng cố ý đến sớm hơn, tuy có thể là lần đầu tiên tới, hơn nữa nắm giữ tư liệu sai lầm, cũng không biết cần dùng rất nhiều máu của siêu cấp Đế Tinh mới có thể mở ra.
Có thể ở thời điểm nàng đang muốn rời đi liền phát hiện đám người Lăng Hàn, bằng không bên ngoài độc chướng dày đặc, nàng có nhiều đan dược giải độc như vậy sao?
Chí ít trước đó Lăng Hàn không biết toà cổ di tích này thuộc về Hà Phong Tiên Vương, nhưng Liễu Vũ Phi nói ra, nàng nắm giữ tư liệu khẳng định vượt xa đám người Lăng Hàn, thậm chí càng nhiều hơn đám người Tiêu Anh Hùng.
Vù, Ngõa Lý không ngừng thả ra sóng gợn màu xanh lục, rất có quy luật, bức về phía xa, một đại thú xuất hiện, nhưng sóng gợn đảo qua, là xuất hiện quanh co rõ ràng.
- Thật.
Ngõa Lý nói.
Hắn làm việc có nề nếp, nếu nói muốn tìm những đại thú này thật giả, hắn sẽ trăm phần trăm không hơn không kém mà đi chấp hành, căn bản mặc kệ người khác là nghĩ như thế nào.
Chờ đại thú kéo tới, mọi người xuất kích, oành, con đại thú này bị đánh nổ, quả nhiên là thật.
Lần này, mọi người đối với năng lực của Ngõa Lý lại không hoài nghi.
- Chiến binh không phải đều là cỗ máy chiến tranh sao?
Ngõa Lý giải thích:
- Ta không phải loại hình chiến đấu, mà là loại hình phân tích…
Lăng Hàn vội vã đánh cái ha ha, Ngõa Lý căn bản không giấu được bí mật, người ta hỏi cái gì đáp cái đó, nếu để cho bọn họ biết càng nhiều năng lực của Ngõa Lý, e là sẽ lòng mang xấu xa, thậm chí còn sẽ biết chuyện động phủ của Thiên Sinh bị trộm chính là bọn họ làm.
Đại Hắc Cẩu cũng vậy, trực tiếp dùng móng vuốt che miệng của Ngõa Lý.
- Ha ha, có sự tình gì người không chịu nổi sao?
Ngự Hư Tiên Vương thong thả nói, hắn về phía Đại Hắc Cẩu ra tay bắt tới.
Một tên Tiên Vương tầng chín ra tay, há lại là bình thường việc?
Đại Hắc Cẩu nổi giận gầm lên một tiếng:
- Ngự Hư tiểu nhi, ngươi cho rằng cẩu gia sợ ngươi sao?
Nó há mồm, phun ra một mảnh ánh sáng màu đen, có phù văn vô tận dật động, để mỗi người đều từ đáy lòng phát lên hàn ý.
Cái ánh sáng này... Thật đáng sợ.
Nhưng Ngự Hư Tiên Vương không sợ, mọi người đều đến từ Tiên Vực, mà ở Tiên Vực, hắn là tồn tại số một số hai trong tầng chín. Trên bàn tay lớn của hắn có vô số ánh sao lấp lóe, thật giống như đã biến thành một đại thú.
Ầm! Ầm! Ầm!
Giao thủ mấy chiêu, Đại Hắc Cẩu bị ép lui lại, thực lực của nó so với Ngự Hư Tiên Vương vẫn còn có chút khoảng cách.
- Nếu ngươi là chiến binh loại hình phân tích, liền nhìn cho bản tọa, bản tọa có chỗ nào khiếm khuyết, mới không cách nào phá vào Thiên Tôn.
Ngự Hư Tiên Vương nhìn về phía Ngõa Lý hỏi.
Kỳ thực hắn cũng không có kỳ vọng quá lớn, đối phương lại không phải Thiên Tôn, làm sao có thể chỉ điểm mình?