Hắn tiếp tục nhìn, người thứ hai là Hàn Dạ Vân, sau đó là Lỗ Tử Ngư.
Nam tử trung niên tiếp tục giới thiệu:
- Hàn Dạ Vân đại nhân, Lỗ Tử Ngư đại nhân, An Phi Dữ đại nhân, Long Yên Vân đại nhân đều là thiên tài ở vài kỷ nguyên trước, bây giờ đã sớm trở thành Thiên Tôn.
Thứ sáu là Quảng Hà, thứ bảy... A Mục!
Con mắt Lăng Hàn chăm chú, hắn nghe nói qua tên của người này, rất yêu nghiệt.
A Mục, siêu cấp thiên kiêu Vạn Cổ tới nay, xếp hạng thứ bảy.
Chỉ là Cửu Tuyệt Trận tầng thứ hai mà thôi, cũng không thể nói rõ hắn có thể ở trong những người từ trước tới nay xông trận xếp tới vị trí này, nhưng thứ tự cao như thế, đủ để chứng minh yêu nghiệt của hắn.
Lăng Hàn hiếu kỳ chính là, tại sao Ngõa Lý không có xếp hạng.
Nha, đúng rồi, mặc dù năng lực phân tích tính toán của thứ này là đệ nhất thiên hạ, nhân lực căn bản không thể so sánh, nhưng nói đến chiến đấu, hắn tuyệt đối không phải sở trưởng.
Vì lẽ đó, Ngõa Lý muốn xông qua cửa ải tính toán thôi diễn là dễ như trở bàn tay, nhưng muốn cho hắn đi chiến đấu, khó!
Lăng Hàn lại nhìn một chút, người thứ tám là Đỗ Thập Nhất, đó là người xuất xắc của giới trẻ hiện nay.
Sau đó là người thứ chín, Thiên Sinh!
Lấy thực lực của Thiên Sinh, lại chỉ có thể xếp thứ chín?
Lẽ ra, Thiên Sinh có thể nói là tập hợp tinh hoa của một vị diện chế tạo ra, trình độ yêu nghiệt có thể so với Ngõa Lý. Không, phải vượt qua, bởi vì Ngõa Lý là người sáng tạo ra, nhưng Thiên Sinh là bản thân Tiên Vực vị diện.
Thiên Sinh là thua ở phân đoạn nào, chiến đấu, hay phân tích thôi diễn?
Lăng Hàn cho rằng là cái sau, bởi vì nói đến chiến đấu, thể phách của Thiên Sinh quá mạnh mẽ, tương đương với Tiên Kim, dù đi xông trận pháp tầng thứ chín cũng sẽ không có vấn đề, đánh không lại có thể đi ra ngoài.
Bởi vậy, hắn nhất định thua ở cái sau.
Có thể tên lưu Vạn Cổ Thạch, chứng minh năng lực của Thiên Sinh vượt qua vô số người, nhưng vẫn có người có thể áp chế hắn, hơn nữa còn là cùng một thời đại, nói rõ Thiên Sinh ở phương diện này vẫn có không đủ.
Thiên địa súc tích, cũng có hạn chế.
Lăng Hàn thầm gật đầu, tự tin đối với chiến thắng Thiên Sinh tự nhiên càng đầy đủ.
Cái này tuyệt không phải là một đối thủ không thể chiến thắng, không thể vượt qua.
Lăng Hàn tiếp tục xem tiếp, người thứ mười là Hỏa Phù Dung, không hổ là Tiên Vực Vạn Cổ Đệ Nhất Tiên, cho dù ở đây vẫn không kém.
Xuống dưới nữa, Kỷ Vô Danh xếp hạng thứ hai mươi chín, Vũ Hoàng bảy mươi chín, đừng xem thứ hạng này không cao lắm, nhưng có thể ở trên này lưu danh, đủ để chứng minh vấn đề.
Tại sao không có Nữ Hoàng cùng Hổ Nữu?
Thực lực không đủ, không cách nào lưu danh? Hay là những nguyên nhân khác?
Lăng Hàn cảm thấy đều có khả năng, tuy Nữ Hoàng cùng Hổ Nữu đều là Đế Tinh, nhưng tiến hóa lũy thừa chỉ là mười, cao cũng không cao hơn bao nhiêu, nhưng ở nơi này, thậm chí có biến thái tiến hóa lũy thừa đạt đến mười hai.
Muốn vượt qua bọn họ, độ khó này tự nhiên cao, hơn nữa, Nữ Hoàng kiêu ngạo, căn bản khinh thường so với người, Hổ Nữu làm việc vô căn cứ, không hứng thú với chuyện này cũng không phải là không thể được.
Hắn quét một vòng, vẫn không có đến xem bia đá thứ hai, đã thấy trong sơn môn lại đi ra mấy người.
Thiên Sinh!
Tròng mắt của hắn lập tức căng thẳng, người cầm đầu rõ ràng là Thiên Sinh, trên người hắn đã quấn quanh năm đạo màu sắc đặc biệt, như “chúng tinh củng nguyệt”, phía sau theo mười mấy người, mỗi người đều là Tiên Vương, tu vi cao thấp không đều.
- Thiên Sinh đại nhân lại muốn xông Cửu Tuyệt Trận!
- Lần này nói không chắc Thiên Sinh đại nhân sẽ phá kỷ lục của Đỗ đại nhân.
Những người này vừa đi vừa nói, đối với Lăng Hàn cùng nam tử trung niên chỉ làm như không thấy, có thể bọn họ cho rằng chỉ là một tên Tiên Vương mang theo thị vệ của hắn mà thôi.
Thiên Sinh vẫn khí thế đáng sợ như cũ, trong cơ thể phảng phất như chất chứa một Viễn cổ cự thú, một cước hạ xuống, mặt đất đều đang run rẩy.
Hắn tiến vào phía sau bia đá thứ tư, thân hình lập tức biến mất không còn tăm hơi.
Ở đây, phía sau mỗi một tấm bia đá đều là một Cửu Tuyệt Trận đối ứng, tỷ như bia đá thứ nhất đối ứng Cửu Tuyệt Trận tầng thứ hai, bia đá thứ tư đối ứng Cửu Tuyệt Trận tầng thứ năm, cứ thế mà suy ra.
Hiện tại Thiên Sinh đã là Tiên Vương tầng năm, hắn khiêu chiến cũng là đại trận thứ năm, mà không nghĩ tăng lên thành tích ở mấy cửa ải trước.
Ánh mắt Lăng Hàn đảo qua, mấy bia đá kế tiếp có danh tự khác nhau, Lâm Tiêu Dương đã biến mất rồi, hắn có thể trở thành Lục Bộ Thiên Tôn, lại không có tư cách ở trên này lưu danh sao?
Hiển nhiên, đối phương căn bản không có phí công phu ở trên mặt này, hay là đã từng lưu danh, nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó xóa đi.
Thiên Sinh ở trên bốn bia đá trước đều lưu lại tên tuổi, ba tấm đầu đều xếp hạng thứ chín thứ mười, nhưng khối thứ tư lại là mười chín.
Điều này là bởi vì thực lực của Thiên Sinh quá kém?
Không phải, bởi vì người thứ mười tám là Đỗ Thập Nhất, thứ mười bảy là A Mục.
Lăng Hàn suy tư nguyên nhân trong đó, tỷ như hắn, để hắn đi xông Cửu Tuyệt Trận tầng thứ hai, hắn khẳng định vô cùng dễ dàng, bởi vì sức chiến đấu chân thực của hắn đạt đến tầng năm, đây là nghiền ép.
Cứ như vậy, thành tích của hắn nhất định sẽ rất cao, điểm ấy không nghi ngờ chút nào.
Tình huống của Thiên Sinh hẳn cũng như vậy, tầng ba trước hắn là dựa vào cảnh giới nghiền ép, nhưng đến cửa thứ năm, hắn không còn ưu thế về cảnh giới, thành tích dĩ nhiên giảm xuống.
Nói theo một ý nghĩa nào đó, sức chiến đấu của Thiên Sinh ở tầng năm, chỉ có thể xếp thứ mười chín của cả Vạn Cổ, hơn nữa còn là ở trong những người thể hiện, có thể còn có chút thiên tài cực kỳ biết điều, căn bản không có để lại kỷ lục thì sao?
Tỷ như Lâm Lạc, hắn là Thất Bộ Thiên Tôn, sẽ không có tên của hắn sao, Chu Hằng, Lâm Kiêu Dương cũng không thấy.
Lăng Hàn nhìn về phía nam tử trung niên kia, cười nói:
- Vẫn không có thỉnh giáo đại danh của đạo hữu.
- Âu Dương Minh.
Trung niên nam tử này cười nói.
Lăng Hàn nhìn về phía bia đá thứ hai nói:
- Kính xin chờ một chút, ta cũng tới thử xem.
- Xin mời.
Âu Dương Minh làm một tư thế ngươi tùy ý, hắn cũng rất tò mò, Lăng Hàn là thuộc về cấp bậc thiên tài gì, cái này quyết định hắn phải dùng thái độ gì tới đối xử.