Thần Đạo Đan Tôn

Chương 281: Lấy ra thần thông




Ở Thương Vân Trấn ba ngày, Lăng Hàn liền bước lên hành trình.

Lăng Hàn tạm thời không có dự định lộ Hắp Tháp ra ánh sáng, bởi vậy đoàn người thuê hai chiếc xe ngựa, một đường lắc lư, xuất phát về biên cảnh Vũ Quốc. Tốc độ không nhanh, nhưng không quan trọng lắm, vì Lăng Hàn có thời gian.

Trong đoàn người, Lăng Hàn, Lưu Vũ Đồng, Lý Tư Thiền cùng Hổ Nữu ngồi một chiếc xe. Quảng Nguyên, Chu Vô Cửu, Tàn Dạ, Chư Hòa Tâm thì cưỡi một chiếc khác. Về phần tại sao Lăng Hàn và hai mỹ nữ ngồi chung một chiếc xe ngựa, bốn người Quảng Nguyên hiểu mà.

Kỳ thực bọn họ căn bản không hiểu! Vì đại bộ phận thời gian bốn người Lăng Hàn là ở trong Hắc Tháp. Không gian nơi đó thoải mái hơn xe ngựa gấp một vạn lần.

Lăng Hàn đã dựng lên một tiểu viện hoa lệ ở trong Hắc Tháp, như toà đại điện lơ lửng giữa trời trong Ma Thiên Bí Cảnh. Cái này cũng là lơ lửng giữa trời, nhưng không cần trận pháp.Nơi này tự thành một giới, ý chí của Lăng Hàn chính là quy tắc. Muốn trọng lực biến mất thì nó phải biến mất, đơn giản.

Lưu Vũ Đồng và Lý Tư Thiền đều thích ở trong này, để cho các nàng có cảm giác làm nữ chủ nhân. Có điều Hổ Nữu sẽ đúng lúc phá hoại ảo tưởng của các nàng, nhắc nhở các nàng "Lăng Hàn là của Nữu".

Không gian này vốn cực kỳ đơn điệu, có điều Lăng Hàn quy hoạch một hồi, ở trong bình nguyên vô tận sáng tạo núi sông. Lúc này hắn đang ngồi bên cạnh một hồ nước, trong tay cầm một con mắt.

Việc vặt đã giải quyết, hắn nên tu luyện Chân Thị Chi Nhãn.

Hắn đặt nhãn cầu lên mắt phải của mình, phát động một luồng ý chí tiến vào trong nhãn cầu. Nhất thời, trong đầu hắn ầm ầm nổ tung, hình thành từng hình ảnh kỳ dị.

Đây là diệu dụng của Chân Thị Chi Nhãn.

Hắn "xem" thấy, Chân Thị Chi Nhãn có thể nhìn thấu kẽ hở của kẻ địch, có thể nhìn thấy mình không đủ, có thể nhìn thấu mê trận, có thể xuyên thấu đá sâu. Ở màn cuối cùng, hắn thậm chí nhìn thấy một võ giả liếc mắt, ngôi sao trên trời liền nổ tung!

Hắn cả kinh, ý thức như thủy triều lui ra nhãn cầu, tất cả trở về như cũ.

Cái nhãn cầu này tuyệt đối là đến từ thân thể của Thiên Nhân Cảnh. Nhưng hắn nhìn thấy Chân Thị Chi Nhãn phát sáng, thậm chí có thể đánh nổ một ngôi sao, cái này hoàn toàn vượt qua cực hạn của Thiên Nhân Cảnh.

Nói cách khác, có Phá Hư Cảnh, thậm chí đại năng Thần Cảnh tu luyện Chân Thị Chi Nhãn, liếc mắt liền có thể bắn nổ ngôi sao.

Đây mới là cực hạn của Chân Thị Chi Nhãn!

Lăng Hàn thở dài. Đời trước hắn sống ở trong thế giới của mình, chỉ biết luyện đan luyện đan luyện đan. Căn bản không biết thế giới này rộng lớn đến mức vượt xa tưởng tượng của hắn.

Thiên Nhân Cảnh... Không ra sao cả!

May là, hắn bị Hắc Tháp đánh nổ thân thể, xuyên qua vạn năm sống lại. Đời này, hắn muốn sống đặc sắc hơn, chiến tận cường giả thiên hạ, giẫm hết thảy thiên tài!

Hắn nhìn nhãn cầu, bắt đầu lấy ra ý chí võ đạo trong đó.

Thần thông không có huyết mạch kế thừa, chỉ có thể như vậy.

Hoàng thất nắm giữ nhãn cầu vô số năm, nhưng thủy chung không thể được môn thần thông này, là bởi vì bọn họ căn bản không có năng lực xúc động ý chí võ đạo không trọn vẹn trong đó. Nhưng Lăng Hàn không giống, hắn có một tia thần thức của Thiên Nhân Cảnh.

Lùi một bước mà nói, hắn còn có Hắc Tháp không phải sao? Ở đây hắn là Thần.

Oanh, ở trong thức hải của Lăng Hàn, vô số mạch văn phát sáng, hình thành từng ký tự. Nhưng mỗi một chữ đều không có chút ý nghĩa nào, không phải văn tự, cũng không phải đồ án.

Đây là ý chí võ đạo cụ thể hóa, không cách nào biểu hiện ở ngôn ngữ cùng chữ viết. Tuy vượt qua ngôn ngữ cùng chữ viết, nhưng nó lại có thể dùng ý chí tìm hiểu. Bằng không một môn thần thông do Yêu thú nắm giữ, như thế nào sẽ để loài người học được?

Lăng Hàn như bọt biển, cuồn cuộn không ngừng hấp thu ý chí võ đạo. Hắn lấy ngộ tính của Thiên Nhân Cảnh lý giải, liền có thể hiểu thấu đáo.

Trên người hắn có từng đạo bảo quang dương động. Đây là vì đẳng cấp của thần thông rất cao, để quy tắc thiên địa cộng hưởng.

Lần này ngồi xuống, chính là một ngày một đêm.

Cũng còn tốt, trước đó hắn đã nói, chỉ cần bọn họ không ra thì không nên gọi bọn họ. Bởi vậy trong xe ngựa một ngày một đêm không động tĩnh, bất kể là Quảng Nguyên hay phu xe cũng không có đến gõ cửa.

Chỉ là khổ bọn người Quảng Nguyên!

Trước ăn nguyên liệu nấu ăn do Lăng Hàn chuẩn bị đã nghiện, nhưng hiện tại Lăng Hàn không ra, bọn họ chỉ có thể ăn ở khách sạn ven đường. Mùi vị tự nhiên hoàn toàn khác nhau, tệ như nhai sáp, làm cho bọn họ suýt chút nữa đập quán.

Lăng Hàn thả ba nữ ra, miễn cho thời gian quá dài không có hiện thân sẽ khiến người ta kỳ quái. Chính hắn thì ở trong Hắc Tháp tiếp tục tìm hiểu Chân Thị Chi Nhãn.

Sau mười ba ngày, đột nhiên con mắt kia hóa thành tro.

Lăng Hàn đã chiếm được Chân Thị Chi Nhãn truyền thừa. Ý chí võ đạo trong đó bị hắn rút ra, bởi vậy cái nhãn cầu này không cách nào bảo tồn nữa. Thần thông đều như vậy, chỉ có thể truyền cho một người, hoặc là sinh nhiều mấy cái.

- Đáng tiếc, cái nhãn cầu này bị bắn một mũi tên, diệt mất rất nhiều ý chí võ đạo, ta cũng không có được toàn bộ truyền thừa.

Lăng Hàn thở dài, có vẻ rất tiếc hận.

- Cũng còn tốt, bộ phận này là truyền thừa cao cấp nhất. Nếu không lấy thực lực hiện tại của ta cũng không cách nào phát huy được. Mà chờ ta đạt đến Phá Hư Cảnh, thậm chí Thần Cảnh, sẽ có cơ hội lấy được Chân Thị Chi Nhãn hoàn chỉnh a.

- Hiện tại, Chân Thị Chi Nhãn của ta nên có chút thành tựu chứ?

Lăng Hàn mở mắt phải, trong ánh mắt có từng ngôi sao phun trào, sau đó từng cái nổ tung! Cái này rất kinh người. Hắn ngưng mắt nhìn, phát hiện thị lực của mình tăng lên rất nhiều. Không chỉ nhìn xa hơn, cũng nhìn rõ ràng hơn. Không phân lớn nhỏ đều thông qua tầm nhìn hiện ở trong đầu.

Sau đó phối hợp thần thức Thiên Nhân Cảnh của hắn, tin tức vô dụng bị loại bỏ, chi tiết hữu dụng mới lan truyền đến trong ý thức của hắn, để hắn tham khảo.

Hắn giơ tay lên, chỉ thấy da dẻ bị phóng to vô hạn. Hắn có thể rõ ràng nhìn thấy lỗ chân lông trên da. Lại nhìn kỹ, mơ hồ có thể nhìn thấy huyết dịch phun trào ởbên dưới.

Nhưng chỉ một hồi, hắn cảm giác con mắt có chút đau, liền vội vàng thu hồi Chân Thị Chi Nhãn. Mắt phải lập tức khôi phục bình thường, ngoại trừ thị lực tăng lên rất nhiều ra, thì không có gì khác thường.

Hắn lộ ra nụ cười nhạt. Đã tu thành Chân Thị Chi Nhãn, sau này chỉ cần chậm rãi tăng cường là được.

- Có điều, vận chuyển Chân Thị Chi Nhãn tiêu hao lực lượng thần hồn, mà không phải nguyên lực, quái lạ.

Lăng Hàn lắc đầu. Kiếp trước hắn chỉ nghe nói thần thông, nhưng không có tu luyện qua. Bởi vậy không biết đây là đặc thù của Chân Thị Chi Nhãn, hay hết thảy thần thông đều phát động thông qua lực lượng thần hồn.

Hắn không suy nghĩ thêm nữa, thân hình loáng một cái, đã đi ra Hắc Tháp.

Sắp đến Tinh Diệu Điện rồi.

Toàn bộ Hằng Thiên Đại Lục tổng cộng chia làm năm khu vực to lớn, phân biệt là Tứ Vực cùng Trung Châu.

Tên sao nghĩa vậy. Trung Châu ở trung ương của Hằng Thiên Đại Lục, võ đạo nơi này hưng thịnh nhất. Về sau là tứ đại vực phân bốn phương.

Trong Tứ vực, lấy Bắc Vực cấp độ võ đạo yếu nhất, Linh Anh Cảnh có thể xưng hùng. Không giống ba vực khác, chí ít cũng có Thiên Nhân Cảnh tọa trấn.

Bắc Hoang Cửu Quốc ở cực bắc của Hằng Thiên Đại Lục. Ra Vũ Quốc, đi về phía nam chính là một khu vực không người. Phía trước là Tinh Diệu Điện, con đường cần trải qua khi từ Bắc Hoang Cửu Quốc đi về trung tâm Bắc Vực.

---------------