- Thiên Sinh... Thiên Sinh... Thiên địa sinh dưỡng ra, đây là báo trước cái gì sao?
Hỏa Phù Dung cau mày, lẽ nào đây là thiên địa cố ý tạo ra?
- Khôi, còn không ra tay!
Lăng Hàn kêu lên, có Khôi hỗ trợ, nói không chắc bọn họ có thể áp chế Thiên Sinh.
Khôi lộ ra vẻ do dự, hắn vốn là một cây Tiên dược, hiện tại đắc đạo thành Tiên Vương, sức chiến đấu vô cùng mạnh, nhưng phương thức tư duy cũng khác với tất cả mọi người, có cái nhìn của mình.
Ra tay, đáng giá hay không?
- Không nên muốn chết!
Thiên Sinh lạnh lùng nhìn sang.
- Ngươi nên rõ ràng, ngươi là Mộc chi tinh, mà ta là Tiên Kim đúc ra thân thể, ngươi đối địch với ta, nhất định chỉ có một con đường chết! Lúc trước ngươi liền không bằng ta, hiện tại càng không phải là đối thủ của ta, nể tình cả hai là nhất mạch, ta có thể cho phép ngươi sống, nhưng ngươi tuyệt không nên tự mình muốn chết!
Đám người Lăng Hàn không ai không kinh hãi, hóa ra Khôi cùng Thiên Sinh lại còn là người quen cũ!
Chẳng trách thực lực của Khôi cũng kinh thiên động địa, lai lịch của hắn cùng Thiên Sinh hẳn là giống nhau, sợi Thủy Đằng ngàn ngàn vạn vạn, đánh nhau cùng cấp vô đối thủ.
Thực lực như vậy, nhân lực căn bản không thể tu luyện được, chỉ có thể là thiên địa sinh dưỡng.
Khôi mờ mịt:
- Ngươi biết ta?
- Ha ha, hóa ra ngươi vẫn không có từ trong trận chiến đó khôi phục như cũ! Cũng đúng, ban đầu ngươi ta chính là lấy thần thức tranh chấp, cướp giật cơ hội xuất thế, dưới bị thương, khó tránh khỏi ảnh hưởng ký ức.
Thiên Sinh ngạo nhiên nói, hắn không còn quan tâm Khôi, mà nhìn chằm chằm Lăng Hàn.
- Trên người của ngươi có một đồ vật ta rất quen thuộc.
- Ha ha, không nên nói hưu nói vượn, ta không quen biết cục sắt vụn như người.
Lăng Hàn nói.
Thiên Sinh không có để ý Lăng Hàn trêu chọc, hắn chỉ nhìn chằm chằm Lăng Hàn, đột nhiên vươn ngón tay đi qua, kim đao diễn hóa, đã biến thành một bàn tay lớn vàng óng, hắn khe khẽ rung lên, đọc lên vài câu cực kỳ khó hiểu.
Người khác không có bị bất luận ảnh hưởng gì, nhưng Lăng Hàn lại hoàn toàn biến sắc.
Hắc Tháp trong cơ thể hắn... thức tỉnh!
Hắc Tháp đã sớm rơi vào tĩnh mịch.
Trước đây Duyên Sinh Thiên Tôn vì cứu Lăng Hàn, thiêu đốt tàn hồn, cưỡng ép ảnh hưởng thiên đạo vận chuyển, để Vô Nhạc Thiên Tôn có thể khôi phục lực lượng, áp chế Cửu Ngũ cùng Phong Tình Thiên Tôn.
Cũng bởi vì như thế, Hắc Tháp tiêu hao hết lực lượng, theo lời giải thích của Duyên Sinh Thiên Tôn, chỉ có Lăng Hàn trở thành Thiên Tôn, mới có thể khôi phục Hắc Tháp, để nó tái hiện hào quang.
Nhưng hiện tại, Hắc Tháp thức tỉnh!
Cái này, làm sao có thể?
- Ha ha, ta chính là thiên địa sinh dưỡng, mà nghiệt tử Duyên Sinh kia quay về thiên địa, tự nhiên cũng làm cho ta nắm giữ pháp của hắn!
Thiên Sinh thuận miệng nói ra một bí mật lớn, chấn động đến mức tất cả mọi người tê cả da đầu.
Quả nhiên, thứ này là vâng chịu thiên địa ý chí mà sinh!
Duyên Sinh Thiên Tôn lấy thân hợp đạo, phong tỏa đường nối hai giới, ý chí vĩnh viễn khốn ở trong thiên địa, mà thứ này chính là thiên địa sinh dưỡng, thậm chí kế thừa thiên địa ý chí, bởi vậy hắn cũng đạt được pháp của Duyên Sinh Thiên Tôn, thậm chí so với đệ tử cách thế như Lăng Hàn còn mạnh hơn.
Bởi vì nói theo một ý nghĩa nào đó, Thiên Sinh kỳ thực chính là Duyên Sinh Thiên Tôn.
Tại sao mỗi lần thu lấy kiến trúc ở nơi này, Hắc Tháp sẽ cảm ứng?
Có thể đây chính là đạo trường của Duyên Sinh Thiên Tôn năm xưa, có thể là Hắc Tháp cảm ứng được Thiên Sinh tồn tại.
Oanh, ngực của Lăng Hàn nứt ra, Hắc Tháp chủ động bay ra, tuy nó tiêu hao hết lực lượng, nhưng dù sao vẫn là Thiên Tôn Bảo khí, phẩm chất đặt ở đó, căn bản không thể ngăn cản.
Lăng Hàn nôn ra máu, hắn tương đương với bị Thiên Tôn Bảo khí va một phát, nếu không phải hắn và Hắc Tháp đã sớm chiều làm bạn vô số năm, hơn nữa hiện tại uy lực của Hắc Tháp hoàn toàn biến mất, bằng không hắn tuyệt không chỉ thổ huyết đơn giản như vậy, trực tiếp bỏ mạng cũng có khả năng.
Thiên Sinh đưa tay thu lại, Hắc Tháp liền lọt vào trong tay hắn, không hề có chút bất hòa.
Mặt hắn giãn ra mà cười:
- Không cần để ý tới quy tắc gì, cảm giác muốn giết người liền giết người, muốn làm cái gì thì làm cái đó thật tốt!
Hắn đằng đằng sát khí, cực kỳ tà ác.
Lăng Hàn đã vận chuyển Bất Diệt Thiên Kinh bắt đầu khôi phục thương thế, nhưng bị Thiên Tôn Bảo khí nổ ra tổn thương lại há dễ dàng lành như vậy, thậm chí hắn Dục Hỏa Trùng Sinh, thương thế cũng có khả năng nương theo hắn.
Đối với mất đi Hắc Tháp, hắn ngược lại không quá lưu ý, bởi vì cái này vốn thuộc về Duyên Sinh Thiên Tôn, không phải Bảo khí hắn tế luyện ra, không hợp Đạo của hắn. Thế nhưng, di vật của Duyên Sinh Thiên Tôn không thể rơi vào trong tay một người không minh bạch.
- Ngươi sẽ không phải chính là bản thân thiên địa chứ?
Đột nhiên Lăng Hàn nghĩ đến một khả năng.
Ở trong miệng của Thiên Sinh, Duyên Sinh Thiên Tôn chính là “nghiệt tử”. Hắn hiển nhiên không thể là cha hay mẹ của Duyên Sinh Thiên Tôn, nếu như vậy, chỉ có một khả năng, hắn chính là thiên địa.
Tiên Vực hết thảy đều là thiên địa sinh dưỡng, hết thảy sinh mệnh đều là con của thiên địa.
Thiên Sinh sững sờ, sau đó cười ha ha:
- Tuy ngươi đoán không tính hoàn toàn đúng, nhưng cũng không khác biệt quá nhiều.
- Vậy không bằng tác thành hiếu kỳ của ta a?
Lăng Hàn cười nói.
- Không có hứng thú này!
Thiên Sinh hừ một tiếng, lại ra tay, tay phải của hắn vẫn hóa thành kim đao điên cuồng chém như cũ, tay trái cầm lấy Hắc Tháp, hóa thành dài ba trượng, xem là côn, quét về đám người Lăng Hàn.
Tuy Hắc Tháp không lộ uy năng, nhưng từ góc độ bản nguyên mà nói, nó là chí cao vô thượng.
Bởi vậy, cho dù xem là cái côn dùng, phối hợp lực lượng của Thiên Sinh, vẫn có thể phát huy ra uy lực đáng sợ, bức bách đến đám người Lăng Hàn căn bản không dám tiêp xúc mũi nhọn.
Lăng Hàn cũng hơi xúc động, Hắc Tháp không biết bao nhiêu lần cứu hắn, giúp hắn, nhưng hiện tại thành binh khí trong tay người khác, muốn trấn áp hắn, đúng là mỉa mai.
Thiên Sinh đại khai sát giới, hắn một mặt ngang hàng năm người Lăng Hàn, mặt khác lại còn có thể rảnh tay, ra tay với những Tiên Vương tầng một, tầng hai kia.
Hắc Tháp vung vẩy, kia là vật liệu cấp bậc Thiên Tôn, bản thân căn bản không cần phát uy, bị trúng một phát liền có thể mất mạng.
Ai chống đỡ được?
Từng Tiên Vương ngăn chặn, nhưng ở trước mặt Thiên Sinh những cái này căn bản không thể xem là Tiên Vương, chỉ là rau hẹ mà thôi, bị thu gặt từng nhóm.