Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2772: Biến hóa sinh




Xoạt, đúng lúc này, chỉ thấy một bóng đen thật dài phóng tới, quấn về phía U Sương Tiên Vương.

U Sương Tiên Vương hừ lạnh một tiếng, hơi suy nghĩ, đại đạo hệ thủy hiện lên, hóa thành băng kiếm, chém tới bóng đen kia, không có chút hồi hộp nào mà chặt đứt. Nhưng này cũng chưa xong, càng nhiều bóng đen bắn lại, thật giống như vô số dây thừng, quấn về phía U Sương Tiên Vương.

Cho dù thực lực của U Sương Tiên Vương mạnh mẽ, muốn chặt đứt những hắc ảnh này cũng cần thời gian, bị ngăn trở như thế, Lăng Hàn cuối cùng giết tới, một kiếm chém ra, Tiên Ma Kiếm tỏa ra tiên quang vô tận.

U Sương Tiên Vương gào thét, hắn thật hận chết người đang âm thầm ra tay kia, nhưng Lăng Hàn đã đánh tới, hắn không thể không chặn, xoay người lại cùng Lăng Hàn chiến đấu.

Lăng Hàn một bên công kích, một bên thì kinh ngạc, bởi vì tuy hắn không nhìn thấy người xuất thủ, nhưng có thể khẳng định, kia là Khôi.

Cái thứ này cũng tới.

Thực lực của Khôi thực sự là khủng bố, hắn đã bước vào Tiên Vương, tuy đánh ra dây leo đối với Tiên Vương tầng ba uy hiếp không lớn, nhưng “xúc tu” của hắn thực quá nhiều, thật giống như có thể đồng thời phát động mấy ngàn hơn vạn Tiên Vương tầng một ra tay, vậy thì khủng bố, ngay cả Tiên Vương tầng ba cũng bị hắn ngăn lại.

Có điều, tại sao hắn lại giúp mình?

Cái ý niệm này ở trong đầu Lăng Hàn chợt lóe liền qua, hắn thả xuống tạp niệm, chuyên tâm đối phó U Sương Tiên Vương, lần này, hắn sẽ không cho đối phương cơ hội bỏ chạy.

U Sương Tiên Vương ra tay toàn lực, nỗ lực bức lui Lăng Hàn, mở một đường máu, nhưng hắn ăn Hàng Tử Quả đã hết hiệu quả, dưới áp chế của ánh sáng tím, sức chiến đấu lại bắt đầu ngã xuống.

Hắn vội vã lấy ra một viên Hàng Tử Quả, nhất định phải từ đầu tới cuối duy trì ở trạng thái mạnh nhất, bằng không hắn khẳng định không địch lại Lăng Hàn, ở dưới sắc bén của Tiên Ma Kiếm, hắn khó thoát khỏi cái chết.

Tiên Vương tầng ba cực kỳ khó giết.

Kỳ thực luận thực lực U Sương Tiên Vương mạnh hơn Lăng Hàn, chỉ là không địch lại Lăng Hàn cùng Tiên Ma Kiếm liên thủ, chỉ có phần bại lui, nhưng nếu muốn giết hắn cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Thủ đoạn của hắn vô số, ở vận dụng đại đạo hệ thủy đã đạt đến mức độ lô hỏa thuần thanh, nếu không phải Lăng Hàn có Tiên Ma Kiếm giúp đỡ, tuyệt đối không thể là đối thủ của hắn, huống chi là cưỡng đoạt hắn đến mức này.

Hai Tiên Vương đại chiến, Khôi thì lặng yên hiện thân, vẫn là hình người, toả ra tử khí dày đặc.

Hắn nhìn chằm chằm Lăng Hàn cùng U Sương Tiên Vương, không chút biểu tình, như nhìn hai người chết.

U Sương Tiên Vương ăn một viên lại một viên Hàng Tử Quả, hắn là Tiên Vương tầng ba, hơn nữa còn là người xuất xắc trong đó, lại ở nơi này kinh doanh mấy ngàn năm, đạt được số lượng Hàng Tử Quả nhiều đến kinh người, một viên tiếp nối một viên mà ăn, thật giống như ăn không hết.

Nhưng mỗi lần hắn muốn phá vòng vây, không phải bị Lăng Hàn cản trở, chính là bị Khôi cản lại, đường đường Tiên Vương tầng ba lại thiệt lớn ở trong tay hai cái tầng một.

Dù như vậy, U Sương Tiên Vương cũng chịu đựng bảy ngày, cuối cùng hao hết thảy Hàng Tử Quả, sức chiến đấu rơi xuống tới đáy vực, mới bị Lăng Hàn chém xuống thủ cấp, kết thúc sinh mệnh.

Lăng Hàn thu kiếm, nhìn Khôi nói:

- Đến rất vừa vặn.

- Trên người ngươi cất giấu bí mật lớn, ta muốn đạt được.

Khôi không e dè nói.

Lăng Hàn không khỏi cười:

- Vậy vừa nãy ngươi không nên ngăn cản tên Tiên Vương kia, nói cùng hắn liên thủ đối phó ta, không phải có thể chiếm được ư?

Khôi giễu cợt một tiếng:

- Loại cặn bã kia căn bản không thể đánh bại ngươi, ta thà rằng theo sau lưng ngươi, tìm cơ hội ra tay.

Chuyện này... Có thể cầm ném đá giấu tay nói quang minh chính đại, lẽ thẳng khí hùng như vậy, trên đời này trừ hắn ra, e là cũng chỉ có Đại Hắc Cẩu. Ân, một chó một thảo này phải kéo đến cùng một chỗ mới được.

- Ngươi không sợ ta trước tiên giết chết ngươi?

Lăng Hàn hỏi.

Khôi đàng hoàng trịnh trọng:

- Ngươi giết không được ta... trừ khi ngươi vận dụng đồ vật kia, cùng ta đồng quy vu tận.

Cái thứ này cũng thật là khẩu khí lớn, tự tin quá đầy đủ a.

Có điều ngẫm lại, hắn quả thật có tư cách như vậy.

Hắn có vô số dây leo, mỗi một cái đều tương đương với sức chiến đấu Tiên Vương tầng một, mấy ngàn mấy vạn cùng tiến lên, Tiên Vương tầng ba tuyệt đối cũng biến sắc. Hơn nữa, bản thể của hắn hoàn toàn có thể ẩn giấu đi, chỉ có phần hắn đánh người khác, trời sinh liền đứng ở thế bất bại, đây quả thật là để niềm tin của hắn tràn đầy.

Lăng Hàn nhún vai một cái:

- Ngươi thích thì cùng đi.

Sau khi ra Tiên lộ, trước có Đại Hắc Cẩu, sau có Ngõa Lý, đến thời điểm đó chính là thứ này kêu cha gọi mẹ.

Hắn quay lại, mọi người tự nhiên đã chiếm được bảo tháp, nhưng bởi vì không phải lạc ấn xuống thần niệm của Lăng Hàn, toà bảo tháp này không cách nào cùng những nơi đóng quân khác hình thành cộng hưởng. Bởi vậy, sau khi Lăng Hàn trở về, tự nhiên để hắn lấy thần niệm của bản thân đi lạc ấn.

Có điều, thời điểm nhìn thấy Khôi, mỗi người, bao quát Hỏa Phù Dung ở bên trong cũng lộ ra vẻ kiêng dè.

Loại cơ thể sống này quá mạnh mẽ, căn bản không nên xuất hiện ở thế gian.

Hạ xuống toà bảo tháp này, đối với bọn người Lăng Hàn có rất nhiều chỗ tốt.

Đầu tiên, toà bảo tháp này đưa tới ánh sáng và mùi thơm đặc biệt hiệu quả cực kỳ kinh người, một toà liền có thể bằng chín toà trước, cùng một chỗ vận chuyển, sản sinh chỗ tốt đương nhiên càng to lớn hơn.

Thứ hai, tháp này còn có một công năng, chính là luyện khí.

Khí gì cũng có thể luyện.

Lăng Hàn từ chỗ Ngự Vô Địch đạt được Tiên Côn Tử Kim, từ trong tay Đông Phương Duệ đạt được một Tiên Binh, bị hắn phân biệt ném vào trong lò nung của bảo tháp, rèn đúc thành binh khí mới.

Hai Tiên Binh này đương nhiên là rèn đúc cho Nữ Hoàng cùng Hổ Nữu, nếu không thì, sức chiến đấu của bản thân các nàng không cách nào chống lại Tiên Vương tầng ba. Đương nhiên, từ trong lò nung đi ra chỉ là Tiên Binh mà không phải Tiên Khí, cần hai nữ ở trong đó lạc ấn xuống ý chí võ đạo của mình.

Dù cái này là khí tháp, nhưng vẫn tiêu tốn hơn 100 năm mới hình thành khí phôi của hai Tiên Binh, kế tiếp liền muốn hai nữ lấy công phu ôn dưỡng từ từ.

Trong lúc này, Kỷ Vô Danh, Hỏa Phù Dung đều dồn dập hạ xuống bảo tháp thuộc về mình, Vũ Hoàng thì kém hơn một ít, bởi vì hắn không có Tiên Khí, không cách nào ngang hàng Tiên Vương, mà Phật Vân thì lại đi theo ở bên người Kỷ Vô Danh, biểu hiện cực kỳ cung kính, một bộ bảo bảo rất ngoan.