Lăng Hàn có hứng thú, vểnh tai lắng nghe.
Những người khác lại hoàn toàn không có hứng thú, dồn dập khịt mũi coi thường, đối với những người bình thường bọn họ mà nói, cái thành phố này chính là toàn bộ của bọn họ, lại xa cũng nhiều lắm là đi ra mấy trăm dặm.
Hơn nữa, bọn họ cũng không thể thành tựu Tiên Vương, chờ ở trên Tiên lộ hay là nơi thân với Tiên Vực, với bọn họ mà nói hoàn toàn không có khác biệt.
Tửu khách kia thấy thế, không khỏi yên lặng, vốn tưởng rằng nắm giữ một bí mật lớn, có thể thổi tới mấy năm.
Lăng Hàn hồi tưởng lại thời điểm mới vừa vào Tiên lộ, có người nói Tiên Vương của nơi này cũng sẽ tận lực ở địa phương gần khu vực trung tâm, vì chính là cướp giật bảo tàng trong đó.
Hiện tại suy nghĩ, cái gọi là bảo tàng này kỳ thực chính là cơ hội rời Tiên lộ sao?
Khôi cũng nghĩ ra biện pháp thâu thiên hoán nhật, muốn rời khỏi nơi này, không có đạo lý đường đường Tiên Vương lại cam tâm bị vĩnh viễn bao vây.
Tiên lộ đối với người bình thường mà nói cực kỳ to lớn, nhưng đối với Tiên Vương mà nói, cái này là cái lao tù lớn một chút.
Lăng Hàn khẽ nhíu mày, hắn lưu ý chính là, nếu như “thời cơ” mà những Tiên Vương này muốn tranh cướp vừa vặn xung đột với Tiên chủng hoàn mỹ thì sao?
Từ tửu lâu đi ra, hắn lại tìm người hỏi, biết được Hoán Vân Thành cách trung tâm Tiên lộ rất gần, lấy cước trình của Thăng Nguyên Cảnh, khoảng ba trăm năm là tới, đổi thành những chuẩn Tiên Vương như bọn họ, thời gian khẳng định ngắn hơn nhiều lắm.
Nhưng khu vực trung tâm của Tiên lộ không phải dễ tiến vào như vậy, có Tiên Thú mạnh mẽ tọa trấn, ngay cả những Tiên Vương kia cũng không dám dễ dàng đặt chân, hết sức kiêng kỵ.
Bọn người Lăng Hàn ra khỏi thành, thời điểm vừa đến cửa thành, đã thấy có người dán bố cáo ở trên tường, mới đầu Lăng Hàn không có chú ý, nhưng ánh mắt quét qua, hắn lại lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cái này như bố cáo truy nã, phía trên vẽ khuôn mặt một người.
Nếu như đúng là đang truy nã đạo tặc tội ác tày trời gì, vậy Lăng Hàn xem qua cũng coi như thôi, nhưng thên chốt là, hắn nhận ra khuôn mặt này.
Nghiêm Tiên Lộ!
Lẽ nào người này kết thù với Hoán Vân Tiên Vương?
Nhưng Hoán Vân Tiên Vương đã rời khỏi nơi này, ai còn bắt được Nghiêm Tiên Lộ? Hắn là Đế giả, lại đạt đến Thăng Nguyên đỉnh cao, không phải Tiên Vương làm sao trấn được hắn?
Lăng Hàn nhìn sang tấm bố cáo kia, không khỏi lộ ra vẻ giận dữ.
Phía trên nói, Nghiêm Tiên Lộ rơi vào trong tay người nào đó, muốn Lăng Hàn đi tới một chỗ chuộc người, cho một trăm năm kỳ hạn, mà từ thời gian để tính, đã qua bảy mươi năm.
Lăng Hàn bắt người dán bố cáo, kia chỉ là tiểu nhân vật vừa bước vào Tinh Thần Cảnh, hắn nói có người cho hắn một khối Tinh Thạch, muốn hắn ở trong thành khắp nơi dán bố cáo như vậy.
- Người kia ở đâu?
Lăng Hàn hỏi, biết đối phương chỉ là tiểu nhân vật, căn bản cái gì cũng sẽ không biết.
- Ở, ở Tường Vân khách sạn!
Cảm ứng được sát khí của Lăng Hàn, tiểu nhân vật kia sợ đến cả người run cầm cập.
Lăng Hàn gật đầu, hỏi rõ nơi của Tường Vân khách sạn, trực tiếp giết tới.
Ba nữ cũng thịnh nộ, lại dám bắt bằng hữu của Lăng Hàn đến uy hiếp hắn, là ai gan to bằng trời như vậy?
Thế nhưng, đã có ý nhằm vào Lăng Hàn, vậy hẳn không thể không biết Lăng Hàn mạnh mẽ, tất nhiên có cạm bẫy đáng sợ đang đợi Lăng Hàn.
Bọn họ rất nhanh đi tới Tường Vân khách sạn, Lăng Hàn đến thẳng một gian phòng khách, gõ cửa.
- Ai?
Rất nhanh có người mở cửa phòng ra, đi ra một người đàn ông trung niên, ánh mắt nhìn về phía Lăng Hàn tràn ngập nghi hoặc.
Lăng Hàn khẽ mỉm cười:
- Ngươi không quen biết ta sao?
- Ngươi là ai a?
Nam tử trung niên nói, trong ánh mắt lộ ra cảnh giới.
Người này tu vi chỉ là Trảm Trần, yếu đến đáng thương.
Lăng Hàn hơi nhướng mày, xem ra cái này cũng là chân chạy.
Hắn đẩy cửa vào, người kia căn bản không thể ngăn cản, nhưng khi hắn thấy ba người Nữ Hoàng, mắt không khỏi đăm đăm, nhất thời nói không ra lời.
Lăng Hàn rất tùy ý ngồi xuống:
- Là ai bảo ngươi đi dán bố cáo?
Nam tử trung niên cả kinh, vội vàng nói:
- Đại nhân, cái này không có quan hệ gì với ta, chỉ là có vị đại nhân để ta làm như vậy, hắn thực lực mạnh mẽ, ta không thể không làm.
Người này nói, Hoán Vân Thành không phải là địa phương thứ nhất hắn đến, mà là thứ ba, chỉ là chạy đi liền bỏ ra mười mấy năm thời gian, nếu không phải người sai hắn làm việc còn cung cấp tọa giá, hắn tiêu tốn thì gian còn dài hơn.
Lăng Hàn trầm ngâm, hắc thủ giật dây để người này khắp nơi phân tán sự tình Nghiêm Tiên Lộ bị tóm, phỏng chừng thuê còn không chỉ một người, mới có thể dán bố cáo ở mỗi thành thị, tăng cường khả năng để Lăng Hàn biết.
- Người sai ngươi làm việc, ngươi có nhớ dáng vẻ của hắn không?
Lăng Hàn hỏi.
- Ta có đoạn ký ức bị xóa đi, hoàn toàn không rõ ràng.
Nam tử trung niên nói, có chút kinh hoảng, như sợ Lăng Hàn không hài lòng, lấy tính mạng của hắn.
Lăng Hàn cười gằn, người giật dây này còn sợ hắn biết thân phận thực sự?
Rốt cuộc là người nào?
- Ngươi định làm gì?
Nữ Hoàng hỏi.
- Tự nhiên là đến nơi ước hẹn.
Lăng Hàn nói, thứ nhất Nghiêm Tiên Lộ là tiểu đệ của hắn, vẫn đang giúp hắn làm việc, tuy hiện tại tình thế có biến, đồng minh hầu như không có công dụng, nhưng nhân tình vẫn còn.
Thứ hai, hắn cũng muốn biết, là ai nhằm vào mình.
- Người muốn giết ta không ít, nhưng có năng lực làm được lại không nhiều.
Lăng Hàn thầm nghĩ.
- Thăng Nguyên Cảnh hẳn là không có người động được ta, vì lẽ đó, đối phương nhất định là đột phá ở trên Tiên lộ, mới sẽ buộc ta xuất hiện, nhân lúc ta vẫn không có trở thành Tiên Vương giết chết ta.
- Thế nhưng, Thăng Nguyên Cảnh như vậy có vẻ như cũng không ít.
Nữ Hoàng nhắc nhở.
Xác thực không ít, có thật nhiều Tiên Vương muốn nịnh nọt Phong Tình, Cửu Ngũ Thiên Tôn, lệnh môn đồ của bọn họ ở trên Tiên lộ đánh lén Lăng Hàn cũng không phải là chuyện kỳ quái.
Hiện tại đã qua hơn tám ngàn năm, nên thành tựu Tiên Vương tự nhiên cũng gần như đột phá, vì lẽ đó bắt đầu đặt bẫy cho Lăng Hàn đặt bẫy.
Ngược lại, nhân tài chí hướng rộng lớn sẽ chậm chạp không có đột phá, mục đích tự nhiên là vì Tiên chủng hoàn hảo cuối cùng, này quan hệ đến có thể thành tựu Thiên Tôn hay không!
- Xem ra, đối phương tựa hồ rất có nắm chắc.
Lăng Hàn nói, rêu rao ra bố cáo như thế, gần như là báo cho thiên hạ, nếu như để hắn dễ dàng cứu người ra, vậy còn gì là mặt mũi?