Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2676: Chưởng tọa Đan Đạo Thành!




Lăng Hàn gật gù:

- Ngươi sống cũng không tệ lắm, tiểu đệ một đống lớn a.

Phó Cao Vân bị hù sợ, vội vàng nói:

- Lăng ca ngươi không nên bẩn thỉu ta, những cái này không phải tiểu đệ của ta, chỉ là tiện đường cùng một chỗ lại đây, hoàn toàn không có quan hệ khác.

Hắn giũ sạch sành sanh, tự nhiên là bởi vì thân phận của Lăng Hàn.

Lăng Hàn là ai?

Dứt bỏ hắn yêu nghiệt không nói, chỉ luận thân phận, người ta chính là chưởng tọa của Đan Đạo Thành, là đứng đầu thế lực Tứ Tinh, đừng nói hắn, ngay cả lão gia tử nhà hắn thấy Lăng Hàn cũng phải cực kỳ cung kính.

Có thể nói như vầy, hắn có thể từ trong một đống người thừa kế, thành người thừa kế duy nhất, cũng là bởi vì quan hệ với Lăng Hàn.

Như vậy hắn đứng thành hàng liền đơn giản tự nhiên, hơn nữa, hắn theo tới là bởi vì quá nhàn, cùng Thái gia nào có giao tình gì?

Mọi người Thái gia cũng kinh ngạc đến ngây người, ở trong mắt bọn họ, Phó Cao Vân chính là chiêu bài to lớn nhất trên trời trên đất, nhưng chỉ chớp mắt mà thôi, vị Phó đại thiếu này liền thành cháu trai, để con ngươi của bọn họ muốn rơi ra.

Cái này cái này cái này cái này, người trẻ tuổi kia đến cùng có thân phận gì, cũng quá dọa người đi?

- Các ngươi còn không mau mau lại đây bái kiến Lăng ca cho ta!

Phó Cao Vân quay đầu, lập tức hung thần ác sát trách mắng.

- Bái, bái kiến Lăng ca!

Tuy người Thái gia còn mê mang, nhưng lời của Phó Cao Vân lại há có thể không nghe? Vội vã nạp đầu liền bái, chỉ là Phó Cao Vân liền không phải bọn họ có thể trêu tới, huống chi lai lịch của Lăng Hàn tựa hồ càng to lớn hơn.

Lăng Hàn cười ha ha:

- Ta không dám nhận, những người này không phải đến trả thù sao?

- Lăng ca, ngài đại nhân bất kể tiểu nhân a.

Phó Cao Vân vội vã giảng hòa, vạn nhất Đan Đạo Thành bởi vậy nổi trận lôi đình, vậy đừng nói Thái gia xong đời, ngay cả Phó gia cũng không dễ chịu.

Hiện tại hắn cũng đứng ở trên vị trí gia chủ của Phó gia suy nghĩ vấn đề, bằng không hắn khẳng định sẽ không để ý, liên quan gì tới ta chứ?

Lăng Hàn có nhiều thâm ý mà nhìn Phó Cao Vân, từ biệt mấy chục ngàn năm, tên này cũng có bước tiến dài, không phải tu vi, mà là tâm tính.

Hắn gật gù:

- Được rồi, việc này liền như vậy bỏ qua a.

- Cảm ơn Lăng ca!

Phó Cao Vân đại hỉ, sau đó nhắm người của Thái gia đấm đá một trận.

- Còn lo lắng làm gì, không mau mau cảm tạ Lăng ca ta.

- Cảm ơn Lăng ca khoan hồng độ lượng.

Mọi người vội vã lạy xuống.

Lăng Hàn không thích cái trò này, phất tay một cái để mọi người đi.

- Cao Vân, nếu đến rồi, liền uống chén trà đi.

Lăng Hàn xoay người.

Phó Cao Vân đáp ứng một tiếng, đang muốn cất bước, lại nghe một cường giả Phân Hồn của Thái gia hỏi:

- Vân thiếu, vị Lăng ca này rốt cuộc là ai?

Cái này vừa hỏi, cũng làm cho rất nhiều người Thái gia dựng thẳng lỗ tai lên.

Bọn họ quá hiếu kỳ, vị này có thể làm cho Phó Cao Vân cúi đầu, lai lịch sẽ lớn đến bao nhiêu?

Phó Cao Vân nguyên bản không dự định để ý tới, lần này suýt chút nữa bị những người này doạ ra bệnh tim, nhưng nghĩ nghĩ, để tránh sự tình như vậy xảy ra lần nữa, liền nói:

- Các ngươi có biết Đan Đạo Thành không?

Tất cả mọi người gật đầu, chỉ cần là Võ Giả, người nào không biết Đan Đạo Thành, kia là Thánh Địa của hết thảy Đan sư, trên căn bản hết thảy đan dược đều từ Đan Đạo Thành chảy ra.

- Lăng ca chính là chưởng tọa đời mới của Đan Đạo Thành!

Phó Cao Vân bỏ xuống một quả bom nặng cân.

Ầm!

Tất cả mọi người Thái gia kinh đến phun ra đầu lưỡi, chỉ cảm thấy tê cả da đầu, cả người phát lạnh.

Hóa ra... Lai lịch của Lăng Hàn lại kinh người như vậy!

Tất cả mọi người bị sợ rồi, chưởng tọa mới của Đan Đạo Thành a, quyền thế ngập trời cỡ nào. Chỉ là Lăng Hàn cũng quá trẻ tuổi đi, hoàn toàn là tiểu tử vắt mũi chưa sạch, khiến người ta khó có thể tin tưởng được.

Nhưng nếu không phải như vậy, Phó Cao Vân cần ăn nói khép nép như thế?

Mọi người càng thêm kinh hoàng, vạn nhất Lăng Hàn không chịu bỏ qua, như vậy chỉ cần tùy tiện nói vài câu, bảo đảm có rất nhiều người sẽ chạy tới tranh nhau tiêu diệt Thái gia.

Nịnh nọt Đan Sư, ai không muốn? Huống chi Lăng Hàn là đứng đầu đan đạo ở Đông Tiên Vực, e là ngay cả Tiên Vương thấy cũng phải cho mấy phần mặt mũi.

Người Thái gia vội vã đi vào theo, lần thứ hai thỉnh tội.

Lăng Hàn vô cùng phiền phức, đuổi bọn họ ra ngoài, để trong lòng người Thái gia hoảng sợ, làm sao cũng trấn định không được.

Phó Cao Vân được Lăng Hàn chiêu đãi, giao tình của tiểu tử này cùng Lăng Hàn coi như không tệ, lúc này mặt dầy gọi em gái của mình lại, còn có Tư Đồ Tiểu Chân.

Thời điểm Phó Hiểu Vân nhìn thấy Lăng Hàn, đầu tiên là cung kính hành lễ, trong lòng thì lại than tiếc, cái duyên phận này, bỏ qua liền thực sự bỏ qua, bằng không lúc trước nếu như nàng tình chân thực ý với Lăng Hàn, nói không chắc có thể trở thành nữ nhân bên cạnh hắn.

Tư Đồ Tiểu Chân là kỳ hoa, tự nhiên biểu hiện khác với tất cả mọi người, nàng nhìn Lăng Hàn đánh giá một trận, tò mò nói:

- Người nhiều vợ như vậy, giải quyết được sao?

Dù da mặt của Lăng Hàn đã dầy như tường thành, nghe vậy cũng không khỏi đỏ một hồi, nữ lưu manh này, nhìn dáng dấp là vĩnh viễn không thể thay đổi.

Hắn giả vờ không nghe thấy, cùng Phó Cao Vân chạm cốc chè chén.

Hắn ở Ly Hận Thành mấy ngày, cao tầng Phó gia cũng từng cái đến đây bái kiến, Lăng Hàn xem ở mặt mũi của Phó Cao Vân, cũng chiêu đãi một hồi.

Đám người Nhạc Chấn Sơn không muốn cùng Lăng Hàn đi tới Tây Tiên Vực, bọn họ đã ở đây quen, ngay cả Phong Phá Vân cùng Mộ Dung Thanh cũng đã có hồng nhan tri kỷ, không muốn vung kiếm cất bước thiên nhai.

Chuyện này, Lăng Hàn biểu thị tôn trọng.

Vợ chồng Lăng Đông Hành cũng biểu thị muốn ở chỗ này, dù sao nơi này có người quen biết của bọn họ, có thể coi như là cố hương.

Lăng Hàn gật đầu, hiện tại hắn chỉ có một ý nghĩ, chính là làm hết sức ở trong 3 vạn năm để bọn người cha mẹ đạt đến Thăng Nguyên Cảnh đỉnh cao, như vậy chờ hắn luyện ra Tiên Vương Đan, mọi người đều có thể thành tựu Tiên Vương, hắn cũng có thể an tâm đi tới siêu vị diện cao đẳng.

Lăng Hàn bắt đầu tiến hành đặc huấn đối với mọi người.

Ngõa Lý hỗ trợ, hắn ở nghiên cứu lực lượng thiên địa rất có kinh nghiệm, có thể để người tránh khỏi bình phong cảnh giới.