Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2672: Thạch Ma Vương




Mà muốn luyện chế Tiên Vương Đan, Tiên chủng hoàn chỉnh chính là không thể thiếu.

Cho nên nói, cái đánh đổi này quá to lớn, luyện một viên ra cũng đủ để vài Thăng Nguyên Cảnh bước vào Tiên Vương.

Nhưng giá trị Tiên Vương Đan ở chỗ, người đi Tiên Lộ chín mươi chín phần trăm sẽ thất bại, nhưng ăn vào Tiên Vương Đan, vậy thì trăm phầm trăm bước vào Tiên Vương cảnh.

Hoàn toàn xứng đáng tiêu hao lớn như vậy.

Lăng Hàn gật gù, đám người Lưu Vũ Đồng, cha mẹ thậm chí Phong Phá Vân, kỳ thực đều không thể thành tựu Tiên Vương, vì lẽ đó chỉ có thể thông qua Tiên Vương Đan đến đạt thành.

- Ta thực kỳ vọng lần Tiên Lộ mở ra này.

Lăng Hàn lẩm bẩm nói.

Hắn nói ra vật liệu của Tiên Vương Đan, chúng nữ cũng líu lưỡi, đan dược như vậy thật không biết có mấy người luyện chế ra được, có lẽ chỉ có Thiên Tôn?

Sau khi trở về, Lăng Hàn nói sự tình Tiên Vương Đan cho Tử Thành Đại Sư, tự nhiên cũng viết ra đan phương, cái này không cần cất giấu, chỉ là vật liệu khủng bố cũng đủ để cho người nhìn mà dừng lại.

Tử Thành Đại Sư cũng chỉ có phần cười khổ, Tiên chủng không thể mang ra Tiên Lộ, nói cách khác nhất định phải tiến hành luyện chế ở trên tiên lộ, đây cơ hồ là chuyện không thể nào, bởi vì thiên địa có quy tắc thiên địa, Tiên Vương là không thể vào Tiên Lộ, bằng Thăng Nguyên Cảnh có thể thu được mấy viên?

Tiên Vương Đan này, khả năng vĩnh viễn chỉ tồn tại ở trong lý luận.

Ở Đan Đạo Thành rất nhiều ngày, Lăng Hàn lần thứ hai lên đường, đi tới Ly Hận Thành, đoàn tụ cùng cậu, biểu ca.

Lấy thực lực bây giờ của bọn họ đương nhiên một đường ung dung, cho dù gặp phải kẻ xấu cũng bị bọn họ quét ngang, bởi vậy, nửa năm sau, bọn họ liền đến Ly Hận Thành.

Dọc theo đường đi, Lăng Hàn cũng đang không ngừng tăng mạnh trình độ Thập Luyện, cũng phóng lực chú ý tới phỏng đoán Tiên Vương Đan, ở trong đầu thử luyện ngàn vạn lần.

Cái này tuyệt đối không thể thất bại, mỗi một phần vật liệu đều quá quý giá, thất bại một lần cũng không cách nào hình dung lãng phí bao nhiêu.

Hắn còn làm thời gian chảy đối với mình, bởi vậy nửa năm thời gian kỳ thực gần như có khoảng năm trăm năm, để hắn nắm giữ Thập Luyện càng thêm thuận buồm xuôi gió, gần như một trăm lần mới sẽ thất bại một lần.

Nhưng Lăng Hàn vẫn không vừa lòng, hắn cần thấp nhất là một ngàn lần thất bại một lần, tốt nhất một vạn lần thất bại một lần, như vậy hắn mới sẽ đi luyện đan dược cấp Tiên Vương.

Tiên Vương đại dược quá quý giá quá hiếm có, hắn tiêu hao không nổi.

Tiến vào Ly Hận Thành, bọn họ lao thẳng tới núi hoang lúc trước thu xếp đám người Nhạc Chấn Sơn, nhưng sau khi bọn họ đi tới, không khỏi sợ hết hồn, bởi vì nơi này đã kiến thiết ra một trấn lớn, vị trí ở dưới chân núi, mà ở sườn núi, đỉnh núi lại có từng toà từng toà cung vũ, xa hoa.

Xem ra đám người Nhạc Chấn Sơn cũng chơi khí thế hừng hực a.

Đám người Lăng Hàn đi đến thôn trấn, chỉ thấy ra ra vào vào, thật nhiều thương nhân đầy tớ, kéo từng xe từng xe hàng hóa ra ngoài, cũng có từng xe từng xe hàng hóa vận vào.

Đoàn người Lăng Hàn tiến vào cũng không có khiến ai chú ý, có lẽ xem bọn họ là người làm ăn.

Bọn họ tiến vào thôn trấn, chỗ này kỳ thực lớn thái quá, phóng tới Cổ Giới, đủ để sánh ngang một tòa thành thị to lớn. Quanh quẩn đi một chút, bọn họ đi tới một tửu lâu, nơi như thế này vĩnh viễn là tìm hiểu tin tức thuận tiện nhất.

Quả nhiên, nghe các tửu khách nói chuyện trời đất, Lăng Hàn rất nhanh liền biết, đám người Nhạc Chấn Sơn quả nhiên kiếm ra chút danh đường, dựng nơi này thành một thương trấn, nhưng cấp độ không cao.

Như nếu không, đám người Lăng Hàn một đường lại đây sẽ không nhìn thấy đoàn xe, đều có thể thu ở trong Không Gian Thần Khí.

- Ăn uống no đủ, gặp bọn họ thôi.

Đám người Lăng Hàn rời tửu lâu, đi lên núi, cao tầng nơi đây đều ở trên núi, linh khí khá đầy đủ, càng thích hợp tu luyện.

Có điều, ra vào thôn trấn không có hạn chế gì, nhưng muốn lên núi?

- Đứng lại!

Hai tên thủ vệ lập tức ngăn đám người Lăng Hàn lại.

- Đây là cấm địa, các ngươi có thông hành lệnh không?

Lăng Hàn cười cợt, lắc đầu:

- Không có.

- Vậy mời trở về đi, nơi này không phải để cho các ngươi ngắm cảnh!

Một tên thủ vệ nghiêm nghị nói.

Lăng Hàn nói:

- Làm sao, các ngươi còn chiếm núi làm vua?

Hai tên thủ vệ đều có chút im lặng, ngươi ngốc sao, lẽ nào ngươi đi xông chỗ ở của người khác bị cự tuyệt, còn muốn người khác lấy ra chứng cứ nói gian phòng này là của bọn họ?

- Đi đi đi!

Bọn họ đều không còn tâm tình nói chuyện với Lăng Hàn, trực tiếp đuổi người.

Lăng Hàn cũng chỉ đùa giỡn bọn họ mà thôi, nói:

- Phiền phức đi thông báo Nhạc Chấn Sơn hay Nhạc Khai Vũ, Phong Phá Vân, Mộ Dung Thanh cũng được, nói Lăng Hàn trở về.

- Lăng Hàn?

- Lăng Hàn!

Hai tên thủ vệ cũng khiếp sợ, bọn họ đương nhiên biết Lăng Hàn là ai, nhưng chính là người này sao?

Bọn họ lắc đầu:

- Người trẻ tuổi, ngươi là bắt lấy một chút tin tức, cố ý đến giả mạo sao? Đi mau đi mau, bằng không mấy vị đại nhân lại đây, ngươi sẽ không chiếm được chỗ tốt!

Chủ yếu là trước đó Lăng Hàn biểu hiện lưu lại cho bọn họ ấn tượng không tốt, bằng không nói không chắc bọn họ thật sẽ đi thông bẩm, nhưng mà hiện tại, bọn họ một trăm cái không tin.

Các nữ cũng cười duyên, ai bảo Lăng Hàn thích lắm lời, hiện tại lại để mấy tiểu nhân vật Tinh Thần Cảnh khinh bỉ, thậm chí đánh đuổi.

Lăng Hàn bất đắc dĩ lắc đầu, không thể làm gì khác hơn là hét dài một tiếng, âm thanh cuồn cuộn như rồng, để thiên địa cũng thất sắc.

Hắn sắp đạt đến Tiên Vương, có thực lực như vậy.

- Người nào!

- Dám làm càn ở Bàn Vân Sơn ta?

- Cuồng đồ phương nào?

Chỉ thấy vô số người từ trên núi nhảy ra, nhưng người nào cũng không thể phi hành, hiển nhiên không có một cái là Trảm Trần Cảnh, bọn họ nhanh chóng xuyên qua ở trong núi, rất nhanh thì đến nơi này, hoàn toàn vây quanh đám người Lăng Hàn.

Nhìn thấy đoàn người Lăng Hàn nữ nhiều nam ít, tỉ lệ mất cân đối nghiêm trọng, hơn nữa còn có mấy nữ tử đẹp đến kỳ cục, bọn họ đều có loại cảm giác mê muội, quá đẹp, để bọn họ không còn ý niệm khác, chỉ muốn tiếp tục nhìn mãi như thế.

Có điều khẳng định sẽ có người ý chí kiên định, lập tức quát lên:

- Các ngươi là người nào, vì sao làm càn ở đây?

Lăng Hàn nhoẻn miệng cười:

- Ta tên Lăng Hàn, đến bái phỏng lão hữu.

Mọi người vừa nghe, đều nửa tin nửa ngờ.

Cố sự liên quan tới Lăng Hàn, bọn họ đã nghe nói qua rất nhiều lần, cũng cực kỳ ngưỡng mộ. Nhưng ở trong lòng bọn họ, đã qua mấy vạn năm, cho dù Lăng Hàn trở về, cũng phải là hình tượng một nam tử trung niên.