Nói cách khác, mạnh hơn Thất Bộ Thiên Tôn, điều này cũng rất bình thường, bằng không ba vị diện siêu hạng cũng sẽ không bị diệt mất.
Thương thế của Thanh Hỏa Thiên Tôn vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng mở miệng:
- Bản tôn quyết định, theo ngươi đi vị diện siêu hạng.
Ở trong vị diện này, thành tựu của nàng hầu như đạt đến đỉnh cao, không có khả năng bước ra một bước, trừ khi Tiên Vực đổ nát, nàng có thể hấp thu đến lực lượng của thiên địa, mới có hi vọng bước ra bước thứ hai, thực hiện siêu thoát.
Nhưng thứ nhất kia chỉ là khả năng, thứ hai Cuồng Loạn kinh khủng như vậy, không hẳn có thể đợi đến một ngày như thế, thứ ba, vị diện siêu hạng có thể nuôi dưỡng được Thất Bộ Thiên Tôn, vậy nàng đi tới tự nhiên cũng có không gian trưởng thành càng rộng lớn hơn.
Chu Hằng vui vẻ gật đầu:
- Ta cảm ứng được vị diện này còn có ba Thiên Tôn, cái này cũng là đối tượng cần tranh thủ, còn có, người trẻ tuổi cũng là hi vọng của tương lai, ta chỉ có thể tới một lần, phải mang toàn bộ người có thể mang đi.
Vị diện siêu hạng khẳng định có tồn tại tương tự vị diện đăng, có thể chỉ dẫn hắn con đường quay về.
- Cùng đi chứ.
Chu Hằng đưa tay, thu đám người Lăng Hàn vào trong ống tay của hắn, nhưng hắn không có ra tay với Thanh Hỏa Thiên Tôn, tuy thực lực của đối phương không bằng hắn, nhưng dù gì cũng là Thiên Tôn.
Có thể bước vào cảnh giới này, đều là thiên tài vô thượng.
Chu Hằng vung kiếm chém một cái, phá tan hư không, hắn lập tức tiến vào, Thanh Hỏa Thiên Tôn hơi do dự, cũng một cước đi vào theo.
Thiên Tôn quá mạnh mẽ, Chu Hằng chân trước tiến vào hư không, chân sau đã đi ra.
Bọn họ đi tới trên một ngọn núi, trên đỉnh núi có một cung điện, lấy thị lực mạnh mẽ của mọi người đều có thể thấy rõ, phía trên viết ba chữ “Phong Tình Điện”, dật động ra khí tức Vạn Cổ Bất Diệt.
Tay Chu Hằng run lên, tất cả mọi người rơi xuống ở trên mặt đất, thân hình hắn lại chấn, đã đánh tan hết thảy khí tức Thiên Tôn, miễn cho bị thiên địa nhằm vào, lấy hắn mạnh mẽ, dưới phát uy toàn lực, Tiên Vực vị diện chỉ có phần đổ nát.
Thanh Hỏa Thiên Tôn cũng đến, nhìn thấy Chu Hằng thu hồi khí tức, nàng cũng không tiện khoe khoang, người ta là Lục Bộ Thiên Tôn cũng khiêm tốn như vậy a. Nàng cũng thu hồi khí thế, nhưng không thể như Chu Hằng, chỉ có thể duy trì một đoạn ngắn thời gian, sau đó vẫn sẽ bị thiên địa nhằm vào.
Bọn họ cất bước mà đi, đi về phía trên đỉnh ngọn núi.
- Lớn mật!
Có người nhảy ra ngoài, chặn lại đường đi của bọn hắn.
Đây là một người trẻ tuổi, tu vi Thăng Nguyên Cảnh, hắn hiển nhiên không quen biết Thanh Hỏa Thiên Tôn, càng không thể biết Chu Hằng. Nhưng đối với Lăng Hàn hắn là không xa lạ chút nào, lập tức thất thanh nói:
- Lăng Hàn!
Hắn quá giật mình, một Thăng Nguyên Cảnh nho nhỏ lại dám xông đến Thiên Tôn phủ, đây là ăn mật Thiên Long sao?
Lăng Hàn cực kỳ bình tĩnh, tự nhiên nắm chắt nói:
- Tại hạ theo hai vị tiền bối lại đây, kính xin Phong Tình Thiên Tôn cuất hiện nói chuyện.
Người trẻ tuổi kia nổi giận, ngươi là sao dám nói lời như vậy?
Thiên Tôn a, là ngươi muốn gặp liền có thể gặp? Cái gì đi cùng hai vị đại nhân, hắn không quen biết bất cứ ai, nhiều nhất cũng chỉ là Tiên Vương, còn muốn mời Thiên Tôn ra mặt? Ngươi không phải nói chuyện viển vông sao?
- Thật to gan, lại dám xông vào Phong Tình Điện ta, vậy thì một cái cũng không cần đi!
Hắn uy nghiêm đáng sợ nói.
Trong lòng Lăng Hàn cười thầm, hắn tự nhiên là cố ý đào hầm cho đối phương, bằng không hắn có thể báo tục danh của Thanh Hỏa Thiên Tôn ra.
Chu Hằng liếc mắt nhìn hắn, lại chỉ khẽ mỉm cười, không hề có ý mở miệng trách cứ.
Lăng Hàn biết, vị này lúc còn trẻ phỏng chừng cũng là một kẻ ham chơi, cho nên mới mặc hắn hồ đồ.
Người trẻ tuổi của Phong Tình Điện kia phát ra tiếng thét dài, rất nhanh thì có hai nhân vật mạnh mẽ lại đây, trên người có màu sắc khác nhau quấn quanh.
Tiên Vương!
Một tên là tầng ba, một tên tầng năm, khá ghê gớm.
Hai tên Tiên Vương này trước tiên quét mọi người một hồi, bọn họ chủ yếu là đang tìm Vô Nhạc Thiên Tôn, vị này thực là quá đáng sợ, chiến một trận liền đánh ra uy danh ngập trời.
Ân, vị kia không có mặt.
Hai đại Tiên Vương thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần vị kia không có mặt là tốt rồi.
Tiên Vương tầng ba kia nhìn Lăng Hàn, lộ ra vẻ uy nghiêm đáng sợ:
- Lăng Hàn, ngươi cho rằng Bất Nhạc Thiên Tôn lên tiếng, ngươi liền có thể tùy ý làm bậy sao? Dám to gan xông vào Phong Tình Điện ta, ngươi đây là tự tìm đường chết.
Dưới tình huống bình thường, không ai dám trái mệnh lệnh của Thiên Tôn. Nhưng Lăng Hàn lại chủ động xông vào Phong Tình Điện, vậy nếu không đánh giết hắn, Phong Tình nhất mạch còn có mặt mũi gì?
Đây là giới hạn, tuyệt không có thể đạp phá.
Lăng Hàn khẽ mỉm cười:
- Ta đi theo hai vị đại nhân lại đây, có chuyện quan trọng thương lượng với Phong Tình Thiên Tôn, còn không mau đi bẩm báo?
- Làm càn!
Tiên Vương tầng ba kia quát mắng một tiếng, đưa tay tóm tới Lăng Hàn, hắn không dám giết Lăng Hàn, nhưng không ngại bắt Lăng Hàn, giao cho Phong Tình Thiên Tôn xử lý.
- Mọi người hòa hòa khí khí, hà tất đánh nhau?
Chu Hằng khẽ mỉm cười, đưa tay ra, dễ dàng liền nắm cổ tay của Tiên Vương tầng ba kia.
Tiên Vương tầng ba kia đầu tiên là sững sờ, sau đó lộ ra vẻ khó tin.
Cổ tay bị nắm, hắn căn bản không có cảm giác đến.
Tê, thực lực của hai bên đến cùng kém nhau bao nhiêu?
Tiên Vương tầng năm kia cũng kinh hãi, Chu Hằng không có toát ra khí thế bá đạo, nhưng ra tay kinh người như vậy, để hắn không thể tin tưởng, không thể tin tưởng.
Thực lực như vậy, thậm chí ở trên hắn.
Hắn vội vã phát ra tín hiệu, gọi tới giúp đỡ càng mạnh hơn.
Vừa vặn, ngày hôm nay Phong Tình nhất mạch đến một người mạnh nhất.
Ngự Hư Tiên Vương!
Chỉ một hồi, khí thế kinh khủng lưu chuyển, đến một vị Chí Cường giả.
Ngự Hư Tiên Vương, hầu như là người thứ nhất dưới Thiên Tôn.
- Lăng Hàn!
Con mắt của Ngự Hư Tiên Vương không khỏi căng thẳng, một tên Thăng Nguyên Cảnh nho nhỏ lại có thể để Thiên Tôn cũng cảm giác gai góc, Lăng Hàn tuyệt đối là người thứ nhất trong lịch sử. Mà hắn lúc trước muốn Khởi Nguyên Ma Phương trên người Lăng Hàn lại cũng không thực hiện được, cái này cũng là hắn khó có thể tiêu tan.
Có thể làm cho nhiều Tiên Vương tầng chín còn có Thiên Tôn ghi vào trong lòng như vậy, phỏng chừng Lăng Hàn là độc nhất.
Ngự Hư Tiên Vương vừa định phát uy, nhưng ánh mắt quét đến Thanh Hỏa Thiên Tôn, nhất thời rùng mình.