Hai tên Tổ Vương tìm tòi, tất cả đệ tử Thiên Tôn cũng khó thoát hiềm nghi, cần giao ra Không Gian Thần Khí kiểm tra. Có điều, Lăng Hàn có Hắc Tháp, chỉ cần không phải Thiên Tôn căn bản không thấy được, ung dung đi qua.
Hiện tại, toàn bộ Thiên Hoang Sơn lần thứ hai tiến vào trạng thái giới nghiêm, hai tên Tổ Vương cũng nín một hơi, thậm chí có ý gọi vài tên sư huynh đệ Thập Bát Liên về, tra rõ việc này.
Lăng Hàn bình định tâm tình, hắn ngược lại ở đây không bao lâu nữa, mà một khi hắn sử dụng Hắc Tháp bạo phát, nhất định sẽ thuận tiện giết chết mấy Đế Tinh dị vực, tỷ như Huyết Qua, ở ngay trước mặt hắn ăn Nhân tộc, điều này làm cho Lăng Hàn sát ý sôi trào.
Sau mười mấy ngày, Vô Nhạc Thiên Tôn cuối cùng lần thứ hai hiện ra, cùng Lăng Hàn thảo luận, chủ yếu là hắn nói, sắp xếp chi tiết hành động của Lăng Hàn, nơi đi sau khi thành công.
Lăng Hàn dự định đi Huyền Nghịch vị diện, bởi vì không còn đường quay đầu.
Nhưng Vô Nhạc Thiên Tôn lắc đầu:
- Bản tôn đã là đèn cạn dầu, chờ thoát vây, liền đưa ngươi về Tiên Vực. Cơn bão năng lượng dĩ nhiên sẽ cho bản tôn trọng thương, nhưng bản tôn đã không để ý.
- Tiền bối...
Lăng Hàn thay đổi sắc mặt, nhìn điệu bộ này của Vô Nhạc Thiên Tôn, là có ý bước theo Duyên Sinh Thiên Tôn, lấy thân hợp đạo, phá hoại thông đạo hai giới, cho Tiên Vực nhiều thời gian hơn.
- Không cần nhiều lời, bản tôn ý đã quyết!
Vô Nhạc Thiên Tôn kiên quyết nói.
Lăng Hàn chỉ có tư cách cung kính cúi đầu, Thiên Tôn thế hệ trước cũng không chỉ người vì tư lợi như Cửu Ngũ, Phong Tình, còn có tồn tại đạo đức tốt như Vô Nhạc, Duyên Sinh.
- Tiểu tử, ngươi cũng có thể.
Vô Nhạc Thiên Tôn cười nhìn Lăng Hàn, hắn cực kỳ thưởng thức Lăng Hàn, một mình trốn vào dị vực còn có thể sống vui vẻ tung tăng như thế, người như vậy có thể có mấy cái?
Hai người rất thưởng thức nhau, tuy cảnh giới kém như trời cùng đất, tuổi tác cũng như thế, nhưng bởi vì niềm tin mà trở thành chiến hữu kiên định.
Thương lượng hết thảy chi tiết, Lăng Hàn làm chuẩn bị cuối cùng, thu ba nữ cùng Tiểu Khủng vào Hắc Tháp, thuận tiện để Ngõa Lý biến thành dây chuyền treo trên người.
Hắn chuẩn bị... buổi tối ngày thứ hai hành động.
Ở Thiên Hoang Sơn có ban ngày đêm tối khác biệt, đó là thủ đoạn của Thiên Tôn, nhưng ban ngày dài đến ba ngày, đêm tối chỉ có một ngày.
Một ngày đi qua rất nhanh, Lăng Hàn động.
Lần này, hắn không có che che giấu giấu, một tia thần niệm của Hằng Hoang Thiên Tôn còn không biết du lịch ở góc nào, mà bản tôn càng đang toàn lực luyện hóa Vô Nhạc Thiên Tôn, tuyệt đối là “không để ý đến chuyện bên ngoài”.
Dư tử tầm thường, hắn chỉ cần vận dụng lực lượng Hắc Tháp là có thể trấn áp.
- Bá, muộn như vậy còn ở bên ngoài làm gì?
Trong một tiếng quát mắng, Phong Hải Loan xuất hiện, hắn lạnh lùng nhìn Lăng Hàn.
- Lẽ nào ngươi chính là đạo tặc kia?
Câu tiếp theo tự nhiên là hắn đang cố ý giội nước bẩn.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười:
- Không sai, chính là ta!
Phong Hải Loan sững sờ, không nghĩ tới Lăng Hàn sẽ thừa nhận.
Hắn hừ một tiếng nói:
- Việc này dính đến vinh dự của sư môn, nhưng ngươi cợt nhả như vậy, căn bản mắt không có tôn nghiêm của Hằng Hoang nhất mạch, ta chắc chắn sẽ bẩm báo hai vị sư huynh!
Hắn căn bản không tin Lăng Hàn là đạo tặc bắt người kia, bởi vì đây đối với Lăng Hàn không có một chút xíu chỗ tốt.
Lăng Hàn sờ sờ cằm, cười nói:
- Tại sao thời điểm ta nói thật lại không có ai tin tưởng nhỉ? Được rồi, lần này thì sao?
Hắn hiện ra diện mạo thật sự.
- Ngươi, ngươi ngươi ngươi...
Phong Hải Loan kinh hãi.
- Ngươi là Nhân tộc kia!
Thật nhiều Thiên Tôn liên thủ truy nã Lăng Hàn, đây chính là đầu sỏ náo động toàn bộ dị vực, nhưng mặc bọn họ tìm kiếm làm sao, cũng thủy chung không tìm được Lăng Hàn. Ai có thể nghĩ tới, tên này lại trộn lẫn vào địa bàn của Thiên Tôn.
- Ngươi thật to gan!
Phong Hải Loan lớn tiếng kêu lên, lần này hắn tin tưởng Lăng Hàn chính là đạo tặc bắt người kia.
- Lớn sao?
Lăng Hàn cười cợt, thân hình hơi động, đã giết tới Phong Hải Loan.
Oanh, hắn vung ra một quyền, như núi sụp đổ.
Phong Hải Loan nào dám đón đỡ, lúc trước hắn không phải đối thủ của Lăng Hàn, hiện tại Lăng Hàn tiến thêm một bước, hắn tự nhiên càng không phải đối thủ.
Hắn vội vã thét dài, phát ra tín hiệu cầu cứu.
Song quyền của Lăng Hàn thẳng thắn thoải mái, đã triển khai Nộ Quyền, thể lực khủng bố lưu chuyển, đồ vật vượt qua quy tắc phát uy, tuy chỉ tí tẹo, nhưng để lực phá hoại của hắn càng cao.
Chỉ là mấy chiêu mà thôi, Phong Hải Loan cũng đã tràn ngập nguy cơ, không thể không thiêu đốt tinh huyết, nếu không thì hắn lúc nào cũng có thể “thân tử đạo tiêu”.
Hắn vừa giận vừa sợ, đây chính là Thiên Hoang Sơn a, đạo trường của một vị Thiên Tôn, lại bị một tên Nhân tộc nhỏ bé làm dữ, cho dù giết Lăng Hàn thì đã làm sao, cái này chính là sỉ nhục vĩnh viễn của Hằng Hoang nhất mạch.
Xèo xèo xèo, đã có người bay vụt đến, chính là Tứ Hoang Vân.
Hắn nhìn thấy Phong Hải Loan đang cùng Lăng Hàn giao chiến, không khỏi kinh ngạc đến ngây người.
Nơi này làm sao xuất hiện một Nhân tộc?
Lẽ nào là nô lệ trước đây?
Cái này không phải là không có khả năng, tuy trí nhớ của hắn rất tốt, nhưng cần phải đi nhớ kỹ tướng mạo của nô lệ đê tiện sao?
- Còn không giúp đỡ!
Phong Hải Loan lớn tiếng kêu lên, hai cánh của hắn đã héo rút, ngăn ngắn mấy phút mà thôi, hắn đã già nua mấy chục tuổi, trên trán nguyên bản trong vắt như ngọc cũng xuất hiện từng nếp nhăn.
Tuy môn hạ của Hằng Hoang có quan hệ cạnh tranh, nhưng hiện tại là ngoại địch xâm lấn, Tứ Hoang Vân không dám không ra tay, bằng không sau đó bị truy cứu, cái tội này thật không nhẹ.
- Hắn là ai?
Tứ Hoang Vân gia nhập chiến đoàn, một bên kinh hỏi, làm sao nơi này sẽ xuất hiện một Nhân tộc cường đại như vậy.
- Bá!
Phong Hải Loan cắn răng nói.
- Cái gì!
Tứ Hoang Vân giật mình, người này cũng thật là gan to bằng trời, chỉ là một Nhân tộc lại dám chạy đến đạo trường của một vị Thiên Tôn làm đồ đệ.
Càng mấu chốt chính là, hắn lại còn lừa gạt được một vị Thiên Tôn, tuy chỉ là thần niệm.
- Cái gì, cái cặn bã này là Bá?
Có một cường giả chạy tới, lần này là Huyết Qua, hắn nhìn Lăng Hàn, trong ánh mắt sát khí như sôi.
Hắn cuối cùng đã rõ ràng tại sao Lăng Hàn hết lần này tới lần khác vô duyên vô cớ đánh mặt của hắn, hóa ra đối phương chính là Nhân tộc, tự nhiên không ưa hắn ăn đồng bào.
- Ha ha ha ha!
Hắn đột nhiên cười to, tràn ngập tàn nhẫn, lần này được rồi, hắn có thể thoải mái báo thù.