Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2619: Vật chất thần bí




Đám người Lăng Hàn rất nhanh gặp phải một con dã thú điên cuồng như vậy, đây là một con báo, nhưng dài tới ba trượng, trên lưng dài hai cánh, nhưng không còn là Thánh Thú trắng như tuyết hoặc màu vàng, mà là màu xám đen, hơn nữa còn rách rách rưới rưới, cực kỳ khó coi.

Con dã thú này vừa xuất hiện liền lao thẳng tới, triển khai cắn xé điên cuồng, nhưng trên thực tế nó chỉ có sức chiến đấu của Bát Liên Tứ Diệp, bị Lăng Hàn thò ra một tay liền bắt.

Hổ Nữu lập tức lấy giá nướng ra, một bên gõ dao găm nói:

- Ăn thịt! Ăn thịt! Ăn thịt!

Lăng Hàn vung tay, hắn đối với nguyên nhân khiến những dã thú này điên cuồng cảm thấy rất hứng thú.

Trên lý thuyết mà nói, quy tắc Hắc Ám thì có tác dụng như vậy, có thể để người ta điên cuồng, nhưng Lăng Hàn không cảm giác được quy tắc Hắc Ám ở đây cường đại cỡ nào, muốn nói nó là nguyên nhân chính, hắn không tin.

Hắn tỉ mỉ kiểm tra, phát hiện ở trong đầu của con dã thú này, có một đồ vật như bụi mờ mịt, nhưng hoàn toàn không nhận ra đây là cái gì.

Xèo, một đạo ánh sáng xanh lục đột nhiên bắn lại, hóa ra là Ngõa Lý hóa thành hình người, đang dùng hai mắt quét nhìn.

- Một loại vật chất trước đây chưa từng thấy.

Ngõa Lý rất nhanh nói.

- Ngươi đột nhiên hiện thân như vậy, không sợ bị Thiên Tôn phát hiện sao?

Lăng Hàn hỏi.

- Không.

Ngõa Lý có vẻ rất tự tin.

- Thứ nhất ta vẫn mở ra năng lực ẩn giấu, thứ hai, hai tồn tại sinh mệnh lũy thừa vượt qua 15000 điểm kia đều chỉ là một tia tinh thần, tỷ lệ ta bị phát hiện là không.

Lăng Hàn cũng biết thứ này là chuyên chú ý tỷ lệ, nếu đã biết hiện thân khẳng định không có chuyện gì, hắn liền không quan tâm nữa, sau đó mới nói:

- Ngay cả ngươi cũng không biết đây là vật gì?

- Dựa theo ta suy đoán, đây là một loại vật chất thiên hướng tinh thần thể.

Ngõa Lý nói, hắn tiếp tục quét nhìn vật chất kia, đây là vòng thứ hai.

Lăng Hàn kinh ngạc:

- Trên đời này lại còn có đồ vật ngươi không biết.

- Đó là tự nhiên.

Ngõa Lý cực kỳ khiêm tốn.

- Nguyên Thế Giới không biết có bao nhiêu vị diện, ta cũng chỉ là đi qua một vị diện cao đẳng mà thôi, mà mỗi vị diện đều có đặc điểm của mình, chỉ là rất nhiều sẽ tương tự.

Lăng Hàn quơ quơ con báo trong tay:

- Đồ chơi này có thể ăn không?

Ăn sẽ không phát điên chứ?

- Không nên đụng vật này là được.

Ngõa Lý nói, hắn chỉ vào vật chất màu xám.

Lăng Hàn nhoẻn miệng cười:

- Vậy chúng ta liền bắt đầu ăn!

Bọn họ nhóm lửa nướng thịt, ăn sạch con báo kia, tốt xấu gì cũng là cấp bậc Bát Liên, chất thịt ngon, hơn nữa còn ẩn chứa năng lượng phong phú, đối với mọi người tu hành vẫn là có chỗ tốt.

Cuối cùng, Lăng Hàn cẩn thận từng li từng tí lấy tầng vật chất màu xám kia ra, muốn mang vào Hắc Tháp, nhưng bỗng nhiên phát hiện, hắn không tiến vào Hắc Tháp được.

Không giống quyển sách lúc trước kia thu không vào, mà là chính hắn cũng bị cự ở ngoài cửa.

- Vật này vô cùng nguy hiểm!

Âm thanh của Tiểu Tháp truyền tới.

- Khả năng cực cao sẽ ăn mòn thần trí của ta, để ta đi về phía hủy diệt.

Cái gì!

Lúc này Lăng Hàn mới chân chính kinh hãi, Hắc Tháp là nhân vật gì?

Thiên Tôn Bảo khí!

Nhưng ngay cả Tiểu Tháp cũng kiêng kỵ đồ vật màu xám này, không muốn thu vào trong cơ thể, tương đương với “uống thuốc độc”. Nhưng độc dược gì có thể “Độc” chết Thiên Tôn Bảo khí?

Hiển nhiên, Lăng Hàn đánh giá thấp đáng sợ của loại vật chất này.

- Đến cùng là thứ đồ gì, ngay cả Ngõa Lý cũng không biết, Tiểu Tháp thì sợ hãi!

Lăng Hàn lẩm bẩm, trên Kim Vân Sơn này hẳn đều là vật chất như vậy, nhưng cho dù đối với võ giả bình thường mà nói, chỉ cần tiếp xúc thời gian không lâu sẽ không bị ảnh hưởng, cái này là tại sao?

- Cấp độ của bản chất cực cao, nhưng bởi vì quá ít, vì lẽ đó sức ảnh hưởng nhỏ đi?

Hắn suy đoán nói.

Thời điểm Lăng Hàn suy tư, lại phát hiện vật chất màu xám lay động, rất nhanh liền hoàn toàn biến mất.

- Sau khi thoát ly cơ thể sống liền không thể giữ lâu, nhưng ta cảm giác được, bọn nó cũng không có thật biến mất, mà là một lần nữa dung hợp tiến vào trong vùng thế giới này.

Lăng Hàn ngẩng đầu nhìn về phía ngọn núi lửa đang phun trào kia.

- Nơi này... Đến cùng là nơi nào?

Mặc kệ nơi này là nơi nào, nếu đến rồi, vậy đương nhiên phải cẩn thận mà tìm kiếm Hỗn Độn Nguyên Thạch, lúc trước có thể được Tiểu Tháp vừa ý, hiển nhiên là đồ tốt.

Bọn họ du đãng ở trong núi, dần dần đi vào sâu hơn.

Nơi này một mảnh lặng lẽ, ngay cả giẫm một chiếc lá cũng có thể phát ra thanh âm rất lớn, sa sa sa, bọn họ đi tới, nhưng đột nhiên đều ngừng lại, chỉ một lúc sau, phía trước xuất hiện một đạo ánh sáng.

Đây là một nam tử Thiên Sứ tộc, chính là Phong Hải Loan.

Phong Hải Loan hiển nhiên không ngờ lại ở chỗ này gặp phải Lăng Hàn, trên mặt lướt qua một đạo sát khí, sau đó lập tức ẩn đi, hừ một tiếng, nghênh ngang rời đi.

Trên mặt của Lăng Hàn cũng lướt qua một đạo sát khí, nếu không phải hắn biết có thần niệm của hai tên Thiên Tôn ở nơi này, lúc nào cũng có thể quét tới, bằng không hắn nhất định sẽ đuổi theo, đánh giết người này thành cặn bã.

Sau khi gặp qua tàn nhẫn của Huyết Qua, Lăng Hàn biết mặc kệ là Ác Ma tộc, Thiên Sứ tộc, Thánh Thú hay Trùng Tộc, kỳ thực đều giống nhau, không thể bởi vì Thiên Sứ tộc cùng Thánh Thú không có tấn công Tiên Vực liền cảm thấy bọn họ thiện lương.

Sẽ có cơ hội, Lăng Hàn thầm nói.

Bọn họ tiếp tục cất bước ở trong núi, thỉnh thoảng sẽ gặp phải dã thú, Dã Nhân, Trùng Tộc cuồng bạo, mặc kệ là cái gì cũng cực kỳ điên cuồng, chỉ vì giết chóc mà sinh.

Đại bộ phận kẻ địch ba người Lăng Hàn vẫn giải quyết được, Tiểu Khủng cũng là tồn tại vô cùng mạnh mẽ, dù gặp phải đối thủ Cửu Liên Tam Diệp bọn họ cũng có thể đối kháng.

- Lẽ nào Thăng Nguyên Cảnh không có Cực Cảnh sao?

Lăng Hàn hỏi Tiểu Tháp.

- Thăng Nguyên Cảnh là chuyển bước về phía Tiên Vương, chuyển hóa linh lực trong cơ thể thành nguyên lực, ba cảnh giới nhỏ, tiểu thành, đại thành, viên mãn, mỗi hoàn thành một lần rèn luyện, áp súc, liền đại diện cho bước ra một cảnh giới nhỏ.

Lần này Tiểu Tháp nói rất tỉ mỉ.

- Sau ba lần, linh lực hoàn toàn hóa thành nguyên lực, đạt đến trạng thái viên mãn.

- Nếu như ba lần không thể đạt đến viên mãn, vậy phải tới một lần nữa.

- Mà nếu ngươi ăn một loại thiên địa kỳ trân nào đó, nói không chắc một lần liền có thể đạt đến viên mãn.