- Đứng lại!
Lại có một người nhảy ra, lần này chính là cường giả Thiên Hồn, Lăng Hàn vừa ra tay mọi người liền có thể nhìn ra cảnh giới của hắn… Thiên Hồn. Bởi vậy, tương tự là cường giả Thiên Hồn đương nhiên đủ để ngang hàng.
- Thật là to gan, lại dám giết đệ tử của Long Vũ Điện ta, tội ngươi nên vạn...
Phốc!
Lăng Hàn oanh qua một quyền, tên Thiên Hồn cảnh này lập tức hóa thành mưa máu.
Cái gì!
Lần này, tất cả mọi người hoảng hốt, không phải mọi người đồng dạng là Thiên Hồn cảnh sao, làm sao thực lực chênh lệch sẽ to lớn như thế?
- Hắn nhất định là Vương giả do đại giáo bồi dưỡng được, mới có thể cùng cấp vô địch!
- Nói không chắc chính là đệ tử của Thiên Thánh cung!
- Lẽ nào nhận được tin tức tới rồi?
- Không thể, nếu như thật thu được tin tức, thì tuyệt đối không thể là mấy tiểu nhân vật như thế.
- Giết, một cái cũng không thể thả chạy, toàn bộ diệt khẩu!
Người của Long Vũ Điện dùng thần thức giao lưu một phen, lần thứ hai nhìn chằm chằm đám người Lăng Hàn, trong ánh mắt sát ý sôi trào.
- Gia hỏa thật cuồng, cho rằng Điện chủ đại nhân không ở đây, ngươi liền có thể hoành hành bá đạo?
Một tên cường giả Tiên Phủ Cảnh đạp bước mà ra, hắn hai tay đặt phía sau, có vẻ cực kỳ nắm chắc.
Xác thực như vậy, hắn là Tiên Phủ Cảnh, hoàn toàn nghiền ép Phân Hồn, cần lưu ý cái gì?
Lăng Hàn liếc mắt nhìn hắn, Nhất Bí sao?
Giết!
Hắn lại ra một quyền, đánh tới Tiên Phủ Cảnh kia.
- Không biết lợi hại!
Tiên Phủ Cảnh kia giận dữ, chỉ là Phân Hồn mà thôi, lại dám chủ động ra tay với hắn, gan người này lớn đến bao nhiêu?
Hắn cũng đấm ra một quyền, nghênh tiếp về phía Lăng Hàn.
Quyền kình của Lăng Hàn hóa thành một con mãnh hổ, bốn vó bước động, nhằm về phía Tiên Phủ Cảnh kia.
Oành, đối phương đánh ra quyền kình bị nổ nát lập tức, ở trong ánh mắt khó mà tin nổi của Tiên Phủ Cảnh kia, quyền kình mãnh hổ tập kích đến, hắn vội vã lách đi, nhưng huyết nhục trên hai tay bị oanh vỡ, lộ ra bạch cốt âm u.
Sau đó, những bạch cốt này cũng nát tan, hóa thành cặn bã.
Quyền kình không ngừng lại mà tiếp tục ép qua, huyết nhục trên thân thể Tiên Phủ Cảnh kia cũng trong lúc đó đập vỡ tan thành cặn bã, hiện ra một bộ xương trắng hếu, sau đó bộ xương bị đập vỡ tan, hóa thành hư vô.
Một tên cường giả Tiên Phủ Cảnh, bị một quyền trực tiếp đánh chết, ngay cả một hạt xương nhỏ cũng không hề lưu lại.
Toàn trường hoàn toàn tĩnh mịch.
Cái này!
Phân Hồn giết chết Tiên Phủ!
Phân Hồn giết chết Tiên Phủ!
Phân Hồn giết chết Tiên Phủ!
Trong đầu của mỗi người đều vang vọng sáu chữ như thế, để bọn họ hoàn toàn không có bất luận những ý nghĩ khác.
Lăng Hàn thu hồi nắm đấm, như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, tiếp tục đi về phía trước.
Trong khoảng thời gian ngắn, Long Vũ Điện lại không người nào dám đi ra ngăn cản hắn.
Mọi người còn ở trong kinh ngạc mãnh liệt, căn bản không thể tỉnh hồn được.
Phân Hồn giết Tiên Phủ, hơn nữa còn là một chiêu miểu sát?
Đệt!
Cho đến khi Lăng Hàn đi sắp hơn hai mươi bước, những người này rốt cục phục hồi tinh thần lại, lần thứ hai có cường giả chặn lại đường đi của Lăng Hàn.
Lần này trực tiếp lên một Tam Bí.
Nhất Bí bị thuấn sát, vậy lên Nhị Bí phỏng chừng cũng nát, vẫn là Tam Bí bảo hiểm, hơn nữa, hiện tại người mạnh nhất của Long Vũ Điện lưu ở chỗ này cũng chỉ có Tam Bí.
Hắn không lên, sẽ không có người càng mạnh hơn lên.
Hắn gọi Triệu Trấn, chính là một cường giả Tiên Phủ lâu năm, đặt chân cảnh giới này đã hơn bảy ngàn một trăm triệu năm, nguyên bản là một giới tán tu, được Tùy Nguyên Lương mời chào, từ đó về sau liền thành Long Vũ Điện Tam Điện Chủ.
Đại điện chủ đương nhiên là Tùy Nguyên Lương, Nhị Điện chủ là một cường giả Tứ Bí, tên là Đường Đào.
- Hãy xưng tên ra!
Triệu Trấn quát lên, Lăng Hàn biểu hiện quá mức nghịch thiên, để hắn không thể không nghiêm nghị đối mặt, không dám xem đối phương là Phân Hồn Cảnh, tuy Lăng Hàn đúng là Phân Hồn.
Lăng Hàn ngắm hắn một chút, vẫn đấm ra một quyền.
Oanh, cú đấm này vẫn bá đạo như cũ.
Triệu Trấn hét lớn một tiếng, lấy ra một thanh đại đao màu xanh lục, chém về phía quyền kình.
Oành!
Ánh đao chống đỡ lên nắm đấm, oanh, nhất thời có ánh sáng vô tận bắn ra, Triệu Trấn duy trì tư thế múa đao, nhưng thân thể bị lực lượng bá đạo thúc đẩy lùi về sau, ở trên đường xẻng ra hai cái hào sâu ngấn.
Hắn liên tiếp lui chín trăm trượng, hầu như lùi tới một đầu biên giới khác của trấn nhỏ, lúc này mới ngừng lại, chỉ cảm thấy hai tay run run dữ dội, sắp không cầm được chuôi đao.
Mọi người của Long Vũ Điện đầu tiên là ngẩn ra, sau đó bỗng nhiên bùng nổ ra tiếng hoan hô kinh thiên động địa.
Rốt cục có cường giả xuất hiện, đỡ được Lăng Hàn.
Hô, bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm, suýt chút nữa cho rằng Lăng Hàn có thể nghịch thiên vô hạn, có thể tàn sát hết Tiên Phủ.
- Oa!
Đột nhiên Triệu Trấn phun máu, hai tay không cầm được trường đao, đùng… rơi xuống đất, hai tay run rẩy, chỉ thấy trên tay đẫm máu, đây là bị phá vỡ, cũng không quan trọng, nhưng trong miệng phun ra máu tươi liền dọa người, tất cả đều là từng khối từng khối thịt nát.
Đó là mảnh vỡ nội tạng trong cơ thể hắn, ở dưới quyền lực rung động mà phá nát.
Vừa phun huyết, hắn liền không khống chế được, không ngừng ho ra máu, phun mảnh vỡ nội tạng càng ngày càng nhiều, thật giống như muốn phun ra lục phủ ngũ tạng sạch sành sanh.
Sẽ bị thương nặng như vậy, là bởi vì Lăng Hàn dùng tới quy tắc Sát Lục, đây chính là lấy Thiên Địa Bản Nguyên kích phát.
Một cây cỏ, nguyên bản cực kỳ bình thường, nhưng thân thể chịu đựng được quy tắc Sát Lục đời trước, từ đây bất phàm, giương lên liền có thể kinh thiên, động liền trảm tinh thần. Triệu Trấn chỉ là Tam Bí phổ thông, làm sao có khả năng ngang hàng hung uy như vậy?
Nôn ra máu khoảng trăm lần, thân hình của Triệu Trấn đột nhiên bổ nhào về phía trước, ngã chổng vó trên mặt đất, khí tức diệt sạch.
Chết, vẫn là chết.
Tuy Triệu Trấn nhìn như chặn được một đòn của Lăng Hàn, nhưng cuối cùng vẫn chết ở trên đòn đánh này.
Tê, một đòn đánh giết cường giả Tam Bí, mà ra tay chỉ là một Thiên Hồn nho nhỏ, điều này bảo người ta làm sao tiếp thu?
Có điều, cái này cũng là cực hạn của Lăng Hàn, Tam Bí phổ thông chính là cực hạn hắn có thể thuấn sát, còn muốn thuấn sát người càng mạnh, vậy thì nhất định phải vận dụng đại chiêu… Bản Nguyên trùng kích.
Nhưng những người khác không biết điểm ấy, trong lòng kinh hãi đạt đến trình độ cực cao, cực hạn của Thiên Hồn cảnh này ở nơi nào, hay là không có cực hạn?