Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2297: Tiên Vương tầng tám




- Cái chó hoang kia đâu?

Linh Diệu Tiên Vương mở miệng.

Cái gì chó hoang?

Toàn Phong Tiên Vương không hiểu ra sao, vị chủ này khí thế hùng hổ, nhưng lời nói ra lại khiến người ta hoàn toàn không tìm được manh mối, đây là nổi điên cái gì a?

Nhưng Lăng Hàn trong lòng lại hơi động.

Chó hoang có thể làm cho Tiên Vương tức giận đến giơ chân, tựa hồ chỉ có một cái.

Đại Hắc Cẩu!

Lúc trước nó nói có thể sẽ bị mấy tồn tại vô thượng nhìn chằm chằm, liền rời khỏi Lăng Hàn, thuận tiện đi ăn trộm quần lót của một vị Nữ Tiên Vương.

Kết hợp tình huống bây giờ suy nghĩ một chút, chân tướng hầu như vô cùng sống động.

Vị Nữ Tiên Vương này chính là khổ chủ bị Đại Hắc Cẩu trộm quần lót.

Đường đường Tiên Vương, hơn nữa còn là nhân vật tầng tám, lại bị trộm quần lót?

Lăng Hàn không khỏi khâm phục Đại Hắc Cẩu, thực lực của tên này bây giờ mạnh đến mức độ cỡ nào, ngay cả Tiên Vương tầng tám cũng có thể gieo vạ?

- Không nói?

Linh Diệu Tiên Vương hiển nhiên là người tính tình nóng nảy, trực tiếp thò ra một tay, một vuốt rồng màu xanh bỗng dưng hiện lên, nắm Toàn Phong Tiên Vương thật chặt, phù hiệu đại đạo dật động, có vô thượng chi uy.

- Đại nhân, ta thật không biết ngươi đang nói cái gì!

Toàn Phong Tiên Vương muốn khóc, hắn tốt xấu gì cũng là Tiên Vương tầng bốn, ai thấy hắn không cực kỳ cung kính, kêu một tiếng tôn thượng.

Nhưng hiện tại ở trước mặt mọi người bị xách cổ, không còn sức đánh trả chút nào.

Vô cùng nhục nhã a.

Nhưng hắn không dám có bất luận lời oán hận gì, bằng không Tiên Vương tầng tám muốn giết hắn, hoàn toàn chính là sự tình nhất niệm. Sau đó coi như Đà La Tiên Vương đi tìm người ta, nhưng có thể đánh thắng được không còn khó nói.

Hắn cũng không muốn bị chết không minh bạch như thế.

Linh Diệu Tiên Vương hừ một tiếng, một tay khác hư không điểm một cái, đùng, quần áo trên người Toàn Phong Tiên Vương lập tức nổ tung, như hoa hồ điệp bay lượn ở trên bầu trời, mà một cái quần lót màu phấn hồng lại lông tóc không tổn hại, chậm rãi bay xuống.

Ồ!

Tình cảnh này, tất cả mọi người đều thấy rất rõ ràng.

Đường đường Tiên Vương, lại ẩn giấu một cái quần lót của nữ nhân, cái khẩu vị này... Thật đặc biệt.

Chà chà sách, chẳng lẽ Toàn Phong Tiên Vương có đam mê đặc thù sao?

Lửa giận của Linh Diệu Tiên Vương càng rực cháy, đột nhiên giương tay một cái, oanh, quần lót phấn hồng này liền cháy hừng hực, nhưng trong thời gian ngắn không có dấu hiệu cháy thành tro.

Tất cả mọi người ngơ ngác, kia là một vị Tiên Vương tầng tám a, ngay cả nhân vật như vậy cũng không thể trong nháy mắt thiêu sạch cái quần lót này, vậy lực phòng ngự của cái quần lót này lại kinh người cỡ nào?

Cái này tuyệt không phải là của Toàn Phong Tiên Vương.

Chờ chút, tại sao Linh Diệu Tiên Vương sẽ nhìn chằm chằm Toàn Phong Tiên Vương? Nơi này tổng cộng có bốn Tiên Vương, nhưng Linh Diệu Tiên Vương lại một mực chọn Toàn Phong Tiên Vương ra tay?

Lẽ nào... Toàn Phong Tiên Vương trộm quần lót của Linh Diệu Tiên Vương?

Cái này, chuyện này chỉ có thể nói Toàn Phong Tiên Vương yêu thích quá mức đặc biệt, hơn nữa gan to bằng trời, lại dám duỗi ma chưởng về phía một vị Tiên Vương tầng tám, còn để hắn thực hiện được.

Trâu bò a!

Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người quăng ánh mắt kính nể về phía Toàn Phong Tiên Vương, ngay cả Thanh Lang Tiên Vương cùng Nguyên Phương Tiên Vương cũng không ngoại lệ.

Nhưng Toàn Phong Tiên Vương hoàn toàn không biết gì, tại sao trên người mình có thể có một cái quần lót của nữ giới? Hơn nữa, hiển nhiên là cái quần lót này mang đến cho hắn phiền toái lớn. Thấy Linh Diệu Tiên Vương đằng đằng sát khí, hắn vội vàng nói:

- Đại nhân, cái quần lót này không phải của ta… không không không, cũng không phải ta ăn trộm của ngài… không không không, ta cũng không biết là làm sao đến.

Hắn nói tất cả đều là lời nói thật, nhưng ai có thể tin tưởng hắn đây?

Nha, ngươi là một vị Tiên Vương tầng bốn, không phải ngươi ăn trộm, chẳng lẽ còn có người có thể vu oan ngươi sao? Nơi này có thể làm được điểm ấy chỉ có Linh Diệu Tiên Vương, nhưng người ta sẽ làm như vậy sao?

Thực sự là khôi hài.

- Thật không phải ta!

Toàn Phong Tiên Vương muốn khóc, cái này với hắn không có chút quan hệ, nhưng hiện tại làm thế nào cũng giải thích không rõ.

Xác thực, ngay cả chính hắn cũng sắp tin tưởng là hắn làm ra, bằng không cái quần lót này làm sao đến?

Đùng, Linh Diệu Tiên Vương giơ tay quất tới một bạt tai, trên mặt của Toàn Phong Tiên Vương nhất thời xuất hiện một dấu tay đỏ tươi:

- Cái chó hoang kia... Đến tột cùng ở đâu!

Nàng đương nhiên biết Toàn Phong Tiên Vương không phải kẻ ăn trộm quần lót, nhưng khẳng định có quan hệ với Đại Hắc Cẩu, bằng không con chó hoang kia làm sao có khả năng giao “chiến lợi phẩm” cho hắn?

- Đại nhân, ta không biết chó hoang gì, ta oan uổng.

Toàn Phong Tiên Vương đau khổ nói, trong bụng càng oan ức không thôi.

Lấy kiên quyết của Tiên Vương, hắn nguyên bản phải không khuất phục, nhưng Linh Diệu Tiên Vương hiển nhiên là loại người cực kỳ kích động, hiện tại lại đang lúc tức giận, nào có lý trí có thể nói.

Vạn nhất hắn chống đối, bị xoá bỏ làm sao bây giờ? Không phải chết vô ích sao?

Chết như vậy cũng quá oan, vì lẽ đó hắn nhất định phải sống sót, sau đó tìm ra tại sao.

Đùng! Đùng! Đùng!

Linh Diệu Tiên Vương không ngừng phiến tay, đánh lên trên mặt của Toàn Phong Tiên Vương. Phong cách hành sự của nàng đơn giản mà thô bạo, không phục liền đánh tới ngươi phục, không nói liền đánh tới ngươi nói.

Thanh Lang Tiên Vương cùng Nguyên Phương Tiên Vương vừa khiếp sợ vừa không rõ lại hoang mang, bởi vì nói theo một ý nghĩa nào đó, bọn họ cùng Toàn Phong Tiên Vương là một nhóm, vạn nhất Toàn Phong Tiên Vương “thề sống chết không khuất phục”, vậy bọn họ có phải là cũng vạ lây hay không?

Chết đạo hữu không chết bần đạo, ngươi vẫn là mau mau nhận tội đi.

Hai đại Tiên Vương đều dùng ánh mắt mong chờ nhìn Toàn Phong Tiên Vương, chờ mong hắn mau mau mở miệng.

Đệt!

Toàn Phong Tiên Vương nhất thời có một loại kích động muốn giết người, các ngươi đó là vẻ mặt gì?

Lữ Hải Dung cuối cùng phục hồi tinh thần lại, nàng cung kính hành lễ với Linh Diệu Tiên Vương nói:

- Linh Diệu đại nhân, Hải Dung xin cáo lui.

Nàng hiển nhiên nhận ra Linh Diệu Tiên Vương.

Tuy Linh Diệu Tiên Vương nổi giận đùng đùng, nhưng đối với Lữ Hải Dung vẫn rất hòa ái, gật gù nói:

- Đi đi.

Lữ Hải Dung hạ thân hình xuống, tay ngọc tìm tòi, thu Hổ Nữu, Lăng Hàn lại, sau đó thân hình hơi động, đã rời đi rất xa.

Thanh Lang Tiên Vương cùng Nguyên Phương Tiên Vương đều sốt sắng, bọn họ cũng muốn chạy đi, nhưng một vị Tiên Vương tầng tám đứng bên cạnh, không có mở miệng cho đi, bọn họ sao dám vượt qua Lôi Trì một bước?

Bởi vậy, bọn họ chỉ có phần trơ mắt nhìn.