- Đưa lên rượu ngon thức ăn ngon.
- Nữu muốn ăn thịt Tiên Thú, còn phải là Tiên Phủ Cảnh!
Hổ Nữu vội vàng kêu lên, nàng không hiểu khách khí.
Khóe miệng của Đô Thiếu Tuấn không khỏi kéo lên, tuy thân phận của hắn hiển hách, nhưng cũng không đạt đến trình độ có thể tùy ý ăn thịt của Tiên Phủ Cảnh, nhưng vừa nãy đã nói ra miệng, hiện tại cũng không tiện lùi bước.
Hắn không thể làm gì khác hơn là gật gù với hầu bàn, ra hiệu đối phương có thể lên món ăn này.
- Vâng!
Hầu bàn vội vã lĩnh mệnh rời đi, sắc mặt vui mừng.
Nếu như bán đi thịt quý giá như vậy, hắn là “người chào hàng” sẽ có khen thưởng a, tuy lần này hắn căn bản không có chào hàng, nhưng khen thưởng vẫn sẽ tính ở trên đầu hắn.
Không coi là nhiều, chỉ khoảng một trăm Tinh Thạch, nhưng đối với tiểu nhân vật như hắn mà nói, một trăm Tinh Thạch tuyệt đối là số tiền lớn.
Nguyễn Đông Tương cũng muốn tiến vào phòng khách, lại bị Đô Thiếu Tuấn ra hiệu, liền có một người trẻ tuổi áo vàng cười hì hì duỗi tay một cái, ngăn Nguyễn Đông Tương lại.
- Đô thiếu!
Nguyễn Đông Tương lập tức kêu lên.
- Cút!
Người trẻ tuổi áo vàng dung sắc lạnh lẽo, loại cặn bã này cũng muốn trà trộn vào trong vòng của bọn họ?
Trước bị hắn lừa, hiện tại làm sao có thể?
Nguyễn Đông Tương mặt đỏ như máu, cái này đối với hắn mà nói là vô cùng nhục nhã, hai tay hắn thật chặt, một lát sau mới giận dữ xoay người rời đi.
Nhục nhã ngày hôm nay hắn nhớ rồi, tương lai nhất định báo thù!
Nhìn hắn rời đi, người trẻ tuổi áo vàng nói:
- Đô thiếu, người này hiển nhiên ghi hận ở trong tâm, có muốn …
Hắn làm động tác cắt yết hầu.
Đô Thiếu Tuấn cười nhạt nói:
- Loại tiểu nhân vật này ghi hận ở trong tâm thì đã làm sao, thật dám đưa tay duỗi một cái, ta liền lấy mạng chó của hắn.
Những người khác đều gật đầu, Đô Thiếu Tuấn tuyệt đối có tư cách nói lời như vậy.
Lực chú ý của bọn họ phóng tới trên tiệc rượu, Đô Thiếu Tuấn chính là Đế giả, có phong độ nhẹ nhàng, cái tin lạ việc ít người biết gì cũng hạ bút thành văn, khiến người ta mỉm cười, ôm bụng cười, hoàn toàn chủ đạo bầu không khí.
Lăng Hàn là mộng du trong toàn trường, tựa như không còn hồn.
Mấy người Đô Thiếu Tuấn còn tưởng rằng hắn thua Long Bộ Thiên, cho nên mới hồn bay phách lạc như vậy, đều dồn dập an ủi.
Sau khi ăn xong, Đô Thiếu Tuấn còn ân cần mời mấy người Lăng Hàn đi phủ của hắn chơi, nhưng Nữ Hoàng khéo lời từ chối, đỡ Lăng Hàn trở về nơi ở, người không biết còn cho rằng Lăng Hàn uống say.
Nhưng trên thực tế, Lăng Hàn hoàn toàn chìm đắm ở trong thế giới của mình.
Trong đòn cuối cùng với Long Bộ Thiên, hắn cuối cùng thành công bắt lấy một tia thời cơ, để hắn nhìn thấy phương pháp kích phát thiên địa bản nguyên, chỉ là linh cảm như vậy lóe lên liền qua, để hắn vẫn khổ sở hồi ức, bởi vậy xem ra tựa như choáng váng, để mấy người Đô Thiếu Tuấn hiểu lầm hắn là thua không vui.
Trở lại khách sạn, hắn lập tức tiến vào Hắc Tháp, tìm hiểu ở dưới Luân Hồi Thụ.
Ngoại giới, ba ngày loáng một cái liền qua.
Trong Hắc Tháp, trong cơ thể Lăng Hàn đang phát sinh biến hóa long trời lở đất, trên bốn thần cốt, mỗi người có một phù hiệu cổ điển đang nhấp nháy, nhưng đều là ở thời điểm cái cuối cùng sáng lên, cái thứ nhất liền trở nên ảm đạm, không cách nào liền thành nhất mạch.
- Chính là như vậy!
Hắn đột nhiên mở hai mắt ra, vù, mắt sáng như đuốc, có thể bắn ra hắc ám.
Vù, trên bốn cái thần cốt, bốn phù hiệu đồng thời sáng lên.
Thành công!
Lăng Hàn còn không kịp mừng rỡ, chỉ thấy bốn phù hiệu trong cơ thể lẫn nhau hô ứng, trở nên càng ngày càng rừng rực.
Không được!
Lăng Hàn chỉ thầm kêu một tiếng, cảm thấy một luồng lực lượng đáng sợ dâng lên, đùng đùng đùng đùng, trong nháy mắt thần cốt trong cơ thể hắn vỡ tan toàn bộ, mà thức hải cũng bị phá hủy.
Oanh, ngọn lửa hừng hực, Lăng Hàn từ trong hỏa diễm đi ra.
- Tiểu tử, ngươi suýt chút nữa chơi mình chết rồi.
Tiểu Tháp xuất hiện, lớn tiếng cảnh cáo hắn.
- Nếu như ở ba ngày trước, ngươi căn bản không thể dục hỏa trùng sinh, mà là sẽ trực tiếp tử vong.
Dục hỏa trùng sinh một lần, cần rất nhiều thời gian mới có khả năng sử dụng lần thứ hai, trước ở thời điểm thu lấy Cương Nguyên Lục Kim Lăng Hàn liền “chết” qua một hồi, cách hiện tại không tính là quá xa.
Lăng Hàn cũng nghĩ mà sợ hãi, nhưng như thế nào sẽ ngờ tới, bốn Thiên Địa Bản Nguyên cộng hưởng cùng chấn động, lại có thể bùng nổ ra uy năng kinh khủng như vậy, ngay cả thể phách của hắn cũng không đỡ nổi một đòn.
- Ngươi ngốc à, kia là Thiên Địa Bản Nguyên, ngang hàng Tiên Vương, chỉ là bị ảnh hưởng cảnh giới của ngươi, mới hạn chế uy năng. Nhưng ngươi mạnh mẽ mở ra phong ấn này, cái này không phải muốn chết là cái gì?
Tiểu Tháp tiếp tục phê bình.
Nhưng Lăng Hàn lắc đầu một cái nói:
- Lần này là ta sai lầm, nhưng coi như lại tới một lần nữa, ta vẫn sẽ chọn làm như thế.
- Bởi vì... Không làm như vậy, căn bản không thể đánh được Kỷ Vô Danh!
Hiện tại Lăng Hàn mới nhìn thấy hi vọng chân chính chiến thắng Kỷ Vô Danh, chí ít Kỷ Vô Danh tuyệt đối không thể một chiêu liền oanh vỡ thể phách của hắn, mà hắn có thể. Bởi vậy, nếu như hắn bạo phát đòn đánh này, Kỷ Vô Danh tuyệt đối không ngăn được.
- Phải suy nghĩ thật kỹ một chút, đây là dùng để đả thương địch thủ, không phải tự sát.
Hắn tự lẩm bẩm, lại bắt đầu nghiên cứu.
- Điên rồi! Điên rồi!
Tiểu Tháp thầm nói, nó không thể nào hiểu được tại sao Lăng Hàn muốn làm như thế, cầm mạng mạo hiểm dưới cái nhìn của nó là hành vi ngu xuẩn.
Nhưng Lăng Hàn làm không biết mệt, hắn đi ở bên bờ nguy hiểm, nhưng hưng phấn đến mỗi lỗ chân lông thư giãn ra.
Hắn lại xúc động bốn Thiên Địa Bản Nguyên, nhưng lần này ở trước khi hoàn toàn bạo phát, hắn đã phát tiết nguồn lực lượng này đi ra ngoài.
Oanh, phía trước hắn nhất thời xuất hiện một mảnh đất chết phạm vi ngàn dặm.
- Thật mạnh!
Lăng Hàn có chút trố mắt:
- Lực phá hoại to lớn hơn bất kỳ một loại Tiên pháp nào ta nắm giữ, nhưng khuyết điểm là không nắm chắc được biến hóa, cũng chỉ là nổ ra một đòn, nếu như tốc độ của đối phương nhanh, hoàn toàn có thể né tránh.
- Như vậy, ta liền nghĩ biện pháp để đòn đánh này bạo phát càng nhanh hơn, xung kích đến phạm vi càng rộng hơn, khiến người ta muốn tránh cũng không được.
- Còn có, ta cảm giác còn có thể lại chậm một chút bộc phát ra đòn đánh này, để bốn Thiên Địa Bản Nguyên cộng hưởng lâu hơn một chút.