Đến rồi.
Huyệt động này cũng thực đủ sâu.
Nơi này vẫn rất lớn, đường kính khoảng chừng ngàn trượng, mà ở vị trí giữa, đang có một khối kim loại màu xanh lục lẳng lặng nằm, mà ở bên cạnh mười trượng, đứng thẳng một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông tuổi trung niên này nhìn qua không khác người bình thường, không có khí thế hùng kỳ bá đạo lưu chuyển, muốn nói có cái gì không giống, chính là chỗ mi tâm của hắn có một Liên Hoa Ấn Ký màu đen.
Một đóa hoa sen, mở ra chín cánh, đen đến khiến người ta run sợ.
Đây chính là tên Đảo chủ kia sao?
Lăng Hàn ở trong Hắc Tháp nhìn, không có tùy tiện làm việc.
Cương Nguyên Lục Kim ở phía trước, cho dù cách Hắc Tháp hắn cũng có thể cảm ứng được nó phảng phất như Thiên Địa Vĩ Lực không có chừng mực.
Kim, sắc bén, phá diệt tất cả.
Hắn không khỏi cau mày, tuy Cương Nguyên Lục Kim gần trong gang tấc, nhưng hắn làm sao thu lấy đây?
Đi ra? Đó là hành động tìm chết.
Cũng còn tốt chính là, trung niên nam tử kia tựa hồ tạm thời cũng không muốn thu lấy Cương Nguyên Lục Kim.
Xèo, đúng lúc này, chỉ thấy một bóng người từ phía trên rơi xuống, một đường tách ra khí tức sắc bén, cùng trung niên nam tử kia ngang hàng.
Trên trán hai người đều có một đóa Liên Hoa Ấn Ký màu đen, đều mở chín cánh.
- Xa huynh!
Người đàn ông tuổi trung niên ban đầu kia nhìn về phía người mới tới gật gật đầu.
Người mới tới cũng là một người đàn ông tuổi trung niên, vóc người càng khôi ngô, con mắt của hắn nhìn chằm chằm Cương Nguyên Lục Kim:
- Lan huynh, chúng ta đợi mấy triệu năm, cuối cùng đến thời gian thu hoạch.
- Ha ha, những năm này chúng ta cũng không có lãng phí thời gian vô ích, coi đây là cứ điểm, chuyển vận rất nhiều người tiến vào đại lục, truyền bá đại nghĩa của giáo ta.
Người đàn ông trung niên thứ nhất cười nói.
Hắn chính là Đảo chủ đảo này, tên là Lan Thiên Dương.
Nam tử thứ hai, hắn họ Xa, gọi Xa Nguyên Hoa, cũng nở nụ cười nói:
- Thiên hạ ngu dân quá nhiều, rõ ràng hệ thống tu luyện giáo ta càng cao minh hơn, nhưng mỗi một người đều mâu thuẫn mãnh liệt, suýt chút nữa để giáo ta lật úp, không thể không cực kỳ biết điều.
- Cuộc sống như thế chẳng mấy chốc sẽ kết thúc, chúng ta chính là người khai sáng lịch sử.
Hai người đều mắt thả quang mang, có vẻ vô cùng kích động.
- Thu lấy đạo thiên địa bản nguyên này, Giáo chủ đại nhân nhất định sẽ ca ngợi chúng ta rất lớn, có hi vọng đột phá Thập Liên Cảnh!
Lăng Hàn ở trong Hắc Tháp nghe, trong lòng dâng lên sóng to gió lớn.
Đây là một tổ chức lớn, Đăng Đồ Đảo chỉ là một điểm nhỏ của tảng băng chìm.
Thập Liên?
Hoa sen ở mi tâm của hai người này đều là chín cánh, vậy Thập Liên hẳn chính là lại dài ra một cánh.
Lan Nhược Chỉ nói, Đảo chủ tương đương với Thăng Nguyên Cảnh, hắn là Cửu Liên, như vậy Thập Liên khả năng là chỉ Thăng Nguyên đại thành, viên mãn, thậm chí là Tiên Vương cảnh.
Mặt khác, người phái ra ngoài cũng là Thăng Nguyên, vậy nhân vật trọng yếu trong giáo thì sao, bản thân Giáo chủ là tu vi gì?
Nghe hai người này đối thoại, kỳ thực đã có người tiến vào Đông Tây Tiên Vực, truyền bá hệ thống tu luyện của bọn họ, mở rộng Tiên Linh của bọn họ. Bất quá có lẽ chỉ lưu hành ở tầng dưới chót, vì lẽ đó Lăng Hàn căn bản không biết.
Cần phải biết rằng, tuy cường giả uy vũ, trong một cuộc chiến tranh, một vị Tiên Vương liền có thể quyết định chiến cuộc, nhưng đối với thiên địa mà nói, sinh linh tầng dưới chót mới thật sự là cơ sở.
Nếu như đại bộ phận sinh linh tầng dưới chót đều tu luyện một loại hệ thống võ đạo khác, vậy vùng thế giới này liền cách tan vỡ không xa.
Lăng Hàn cảm thấy kỳ quái, nếu vùng thế giới này đổ nát, đối với những người này lại có ích lợi gì?
Hoặc là nói, bọn họ căn bản không biết mình làm nguy hại như thế, hoàn toàn bị tăng cao thực lực làm cho mê loạn thần trí.
Như vậy, là lực lượng nào ở ý đồ hủy diệt thế giới này?
Lăng Hàn cả kinh, nghe Tiểu Tháp nói, Thiên Tôn hẳn là nhân vật mạnh nhất Tiên Vực, chân chính thoát khỏi khống chế của thế giới này, chủ nhân cũ của Hắc Tháp chính là chí tôn như vậy.
Nhưng mà, hắn chết.
Bị ai giết?
Có phải là người khai sáng một loại hệ thống tu luyện khác này không?
Trong khoảng thời gian ngắn, Lăng Hàn tâm tư vô số, càng có một loại cảm giác tay chân lạnh lẽo, loại đánh cờ tầng thứ này đã vượt xa phạm vi thực lực của hắn, thậm chí Tiên Vương tầng chín cũng không đủ tư cách tham dự, chỉ có thể trở thành bia đỡ đạn.
Kỷ Vô Danh chuyển thế trùng tu, lại một bộ ta đại diện cho chính nghĩa, có phải là hắn cũng ý thức được nguy cơ lớn như vậy, mới sẽ dứt khoát kiên quyết hay không?
Lăng Hàn hỏi mình, nếu như Tiên Vực tồn vong ngàn cân treo sợi tóc, vậy vì thân nhân, người yêu, bằng hữu của mình, hắn có thể hi sinh đi một bộ phận tinh anh, thiên tài Tiên Vực hay không?
Đáp án... Để hắn có chút không dám đối mặt.
Vì đại cục, thế tất phải hi sinh một ít cái tôi, lời này ai cũng biết nói, nhưng ai có thể sẵn lòng hi sinh đây?
Tỷ như có người nói, chỉ cần Lăng Hàn chịu tự sát, vậy Tiên Vực có thể vĩnh viễn bình an, bằng không liền hủy diệt, vậy Lăng Hàn sẵn lòng từ bỏ tính mạng của mình sao?
Đang trong đấu tranh tư tưởng, Lăng Hàn chỉ cảm thấy hai tay bị nắm chặt, Nữ Hoàng cùng Hổ Nữu đã ở hai bên trái phải phân biệt nắm một tay của hắn, để tâm linh táo bạo của hắn lập tức an bình.
Ý niệm của hắn kiên định, vì người hắn yêu, cho dù thành Ma thì đã làm sao?
- Lan huynh, gần như có thể bắt đầu rồi chứ?
Xa Nguyên Hoa nói.
Lan Thiên Dương gật đầu nói:
- Xa huynh, chúng ta cùng nhau vận chuyển Tử Ách Linh Quyết.
- Được!
Hai cường giả hai tay chạm nhau, vù, nhất thời có một luồng bí lực phun trào, hóa thành một bàn tay tóm tới Cương Nguyên Lục Kim kia.
Vù, kim loại màu xanh lục kia lập tức chém ra một ánh kiếm, chém bàn tay lớn kia thành vụn vặt.
- Ma, Ni, Đốt, La!
Hai người Xa Nguyên Hoa đồng thời đọc tụng một loại pháp quyết nào đó, vù, hai tượng đá trước pháo đài cổ kia lập tức đáp lại, truyền tới một lực lượng kỳ dị.
Nguồn lực lượng này hoàn toàn không hợp thiên địa đại đạo, lập tức xúc động phản ứng của thiên địa, Xoảng, trên đảo có mây đen cuồn cuộn, Lôi Điện đan dệt, muốn có thiên kiếp hạ xuống.
Một loại hệ thống tu luyện khác, không dung ở vùng thế giới này.
Hai người Xa Nguyên Hoa đọc pháp quyết tốc độ tăng nhanh, từng ký tự bay ra, trấn về phía Cương Nguyên Lục Kim, thật giống như một toà lại một tòa Đại Sơn, để đạo thiên địa bản nguyên này không ngừng rung động, tựa hồ đang sợ hãi, muốn bay vụt rời đi, nhưng không cách nào làm được.