- Lăng thiếu, không cần để ở trong lòng, thứ nhất cảnh giới của tứ thúc trên ngươi, thứ hai ngươi còn không có được Tiên Linh chúc phúc, bằng không ngươi cũng có thể mượn dùng Tiên Linh lực, tuyệt đối sẽ không yếu hơn tứ thúc.
Lan Nhược Chỉ an ủi.
Lăng Hàn đương nhiên sẽ không để ở trong lòng, nếu sinh tử đối chiến, hắn có thể bảo đảm, người chết nhất định là Lan Thiên Vũ.
Chỉ là lời này không cần phải nói, thứ nhất Lan Nhược Chỉ sẽ cho rằng hắn không thua nổi, thứ hai hắn cũng không muốn lộ ra ngoài lá bài tẩy của mình.
- Lăng thiếu, chúng ta đi chuẩn bị nghi thức tế bái đi, nói không chắc, cha ta cũng sẽ thưởng thức thiên phú của ngươi, thu ngươi làm đồ đệ cũng không nhất định.
Lan Nhược Chỉ nói, tựa hồ cho rằng Lăng Hàn đã trốn không thoát cạm bẫy dịu dàng của nàng.
Trong lòng Lăng Hàn hơi động hỏi:
- Đảo chủ đại nhân là tu vi gì?
Lan Nhược Chỉ hơi do dự một chút, nhưng vẫn trả lời:
- Cha tương đương với cường giả Thăng Nguyên Cảnh.
Thăng Nguyên!
Lăng Hàn âm thầm gật đầu, thực lực của đảo này không đơn giản, phóng tới Đông Tiên Vực, vậy thì là thế lực Tứ Tinh hàng thật đúng giá, tương đối mạnh.
Ở dưới sự hướng dẫn của Lan Nhược Chỉ, Lăng Hàn đi tới một gian phòng của pháo đài cổ, đám người Tần Vĩ cũng ở nơi này. Mọi người đều đang chờ, phải trước tiên tắm rửa đốt hương, ba ngày sau mới có thể chính thức bái vào dưới trướng vị Tiên Linh kia.
Lăng Hàn biết một chút quy trình, trong quá trình này, hắn phải kính dâng ra một tia thần hồn cho vị Tiên Linh kia, chỉ là một chút xíu mà thôi, chắc chắn sẽ không tạo thành ảnh hưởng với bản thân.
Nhưng cái này là Lăng Hàn tuyệt đối không thể tiếp thu.
Đầu tiên, muốn tu một cảnh giới đến đỉnh cao, thần hồn nhất định phải duy trì tính hoàn chỉnh tuyệt đối. Thứ hai, trên đời này có rất nhiều tà thuật, cần mượn máu tươi cùng thần hồn đến triển khai.
Phân ra một bộ phận thần hồn của mình đến giao cho người khác, chẳng khác gì là giao tính mạng của mình vào tay người khác.
Như vậy sao được?
Quả nhiên, cái gì phổ pháp, cái gì Tiên Linh, đều là giả, trên đời này nào có cơm trưa miễn phí?
Nhưng nhìn đám người Tần Vĩ, lại từng cái từng cái không để ý chút nào, khát vọng đối với thực lực tăng lên đã vượt qua tất cả.
Với bọn họ mà nói, kiếp này đừng nói Tiên Vương, ngay cả Thăng Nguyên, Tiên Phủ cũng chưa chắc có thể đạt đến, vậy bọn họ hà tất lưu ý thần hồn hoàn chỉnh? Còn mạng nhỏ bị người chế trụ, vậy bọn họ căn bản không có nghĩ tới.
Hiện tại trong đầu bọn họ đều là cơ hội tăng thực lực lên dễ như ăn bánh.
- Các vị, các ngươi thật tin tưởng sẽ có sự tình tiện nghi như thế?
Thừa dịp chỉ có đám người bọn họ tĩnh tọa, Lăng Hàn mở miệng nói.
Hắn không muốn cứu giúp những người này, chỉ là muốn thêm phiền cho phía pháo đài cổ.
- Lăng Hàn, ngươi đây là ý gì?
Có người lập tức nhảy lên.
- Lẽ nào ngươi muốn mình độc hưởng Tiên Linh chúc phúc sao?
Lăng Hàn kinh ngạc, dụng ý của mình lại bị người xuyên tạc như vậy?
- Ngươi đã là Đế giả, có thể nói cùng cấp vô địch, coi như chúng ta đạt được Tiên Linh chúc phúc cũng không thể mạnh hơn ngươi, hà tất còn muốn đố kị chúng ta?
- Phải, ta ghét người như ngươi, thấy người khác được liền ganh tị, cái gì Đế giả chứ, khí lượng hẹp hòi, ta phi!
Mọi người ỷ có Tần Vĩ tọa trấn, nói chuyện đều không chút khách khí, ngược lại sau này bọn họ ôm chính là bắp đùi của Tiên Linh, Lăng Hàn có phải là Đế giả, có được Tiên Vương chúc phúc hay không lại cùng bọn hắn có quan hệ gì?
Không có khát cầu, bọn họ tự nhiên cũng có thể ở trước mặt Lăng Hàn thẳng tắp sống lưng.
Cái này thật giống như nhen lửa nhiệt tình của mọi người, bọn họ bắt đầu mồm năm miệng mười thảo phạt Lăng Hàn, thật giống như Lăng Hàn đã làm việc tội ác tày trời gì.
Mỗi cách một canh giờ, liền sẽ có người đi vào một nén hương, mà thời điểm đổi hương, liền gặp có người lặng lẽ kéo người đổi hương kia, không biết nói cái gì.
Người đổi hương rời đi, vẻn vẹn chỉ một hồi, liền gặp Tiêu Tuấn xuất hiện, nhìn Lăng Hàn vẫy vẫy tay nói:
- Lăng huynh, mời đi ra nói vài câu.
Trong lòng Lăng Hàn khẳng định, hắn là bị bán đứng.
Ngược lại xem xem đối phương sẽ làm sao?
Hắn đứng lên, cùng Tiêu Tuấn sóng vai đi ra ngoài.
- Lăng huynh, ngươi còn nghi hoặc tín ngưỡng thần linh của chúng ta sao?
Tiêu Tuấn từ tốn nói.
- Tự nhiên không có.
Lăng Hàn đẩy sạch sành sanh.
- Nhưng có người nói với ta, tựa hồ quyết tâm của Lăng huynh không quá kiên định.
Tiêu Tuấn cười nói.
- Tiêu huynh là tin tưởng ta, hay tin tưởng một cặn bã?
Lăng Hàn hỏi ngược lại.
Tiêu Tuấn không khỏi trầm ngâm, một lát sau, hắn đột nhiên cười ha ha nói:
- Ta đương nhiên tin tưởng Lăng huynh.
Lăng Hàn chỉ mỉm cười, quản đối phương có tin hay không, ngược lại đến thời điểm đó hắn nhất định sẽ đại náo một hồi, sau đó tiến vào Hắc Tháp tránh tai nạn. Cường giả Thăng Nguyên Cảnh là không có cách nào làm gì được Hắc Tháp, mà hắn phải chú ý chính là, tuyệt đối không thể ở trước khi tiến vào Hắc Tháp liền bị người làm thịt.
Ầm!
Đúng lúc này, toàn bộ hòn đảo đều chấn động, thật giống như phát sinh địa chấn.
Tiêu Tuấn đầu tiên là sững sờ, sau đó lộ ra kinh sợ:
- Không được, Thú triều đột kích!
Ô!
Đúng lúc này, một tiếng kèn lệnh quái lạ vang lên, nhất thời, toàn bộ pháo đài cổ đều kinh động.
- Đều đi ra, Thú triều đột kích!
Tiêu Tuấn chạy vào tĩnh thất, hét với mọi người.
- Cái Thú triều gì?
- Trong Vô Tận Hải Vực cũng có Thú triều?
- Chưa từng nghe nói a!
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều có vẻ cực kỳ không rõ, từng cái từng cái vô cùng mờ mịt.
- Ít nói nhảm, đều đi ra cho ta!
Tiêu Tuấn lớn tiếng kêu lên.
Thái độ như vậy không khỏi để rất nhiều người bất mãn, trước đều là một bộ quý khách, để bọn họ rất thoải mái, nhưng hiện tại thay đổi thái độ, la hét với bọn họ, cái chuyển biến này cũng quá lớn đi.
Trong lòng Lăng Hàn cười gằn, phía pháo đài cổ khách khí như vậy, chỉ là muốn bọn họ sửa tu một loại hệ thống tu luyện khác, trước khi không có đạt đến mục đích tự nhiên sẽ vô cùng nhiệt tình.
Nhưng lần này Thú triều xuất hiện, tựa hồ quấy rầy bọn họ sắp xếp.
- Chống đỡ không nổi Thú triều, mọi người đều phải chết!
Tiêu Tuấn lại nói một câu, lời này liền tràn ngập lực sát thương, tất cả mọi người như lửa thiêu mông tự nhảy lên, dồn dập chạy ra phía ngoài.
- Lăng huynh, kính xin toàn lực ứng phó.
Tiêu Tuấn đột nhiên xoay đầu lại, nhìn Lăng Hàn nghiêm nghị nói.
Lăng Hàn cười cợt nói:
- Cùng hội cùng thuyền, tự nhiên là đồng tâm hiệp lực.