Hoặc là có một sinh vật biển to lớn đang lao tới, hoặc là hải vực xuất hiện biến hóa rất lớn.
Tình huống bây giờ là... cái sau.
Ở phía trước Lăng Hàn xuất hiện một hẻm núi, không tính lớn, ước chừng khoảng mười dặm, lối vào cực nhỏ, sau đó phóng to, bộ phận rộng nhất cũng có khoảng mười dặm, hình thành một hình tam giác.
Sẽ có dòng nước phun trào, là bởi vì nước biển đang rót vào trong hẻm núi, do đó hình thành lực thúc đẩy.
Lăng Hàn không khỏi hiếu kỳ, lay động theo từng cơn sóng, bơi về phía hẻm núi.
Khi hắn đi tới lối vào hẻm núi, lại kinh ngạc phát hiện, phía trước lại xuất hiện vách tường vô hình, ngăn cản hắn tiếp tục tiến lên. Mà đồng dạng bị ngăn cản, trừ hắn ra còn có… nước biển.
Nói cách khác, trong hẻm núi không có nước biển.
Rất kỳ quái, nếu nước biển không thế tiến vào hẻm núi, vậy ám lưu này là làm sao hình thành?
Lăng Hàn vuốt cằm nghĩ một trận, liền từ bỏ.
Trong thiên địa có quá nhiều chuyện khó mà tin nổi, muốn tìm hiểu rõ ràng từng cái là sự tình không hiện thực. Vì lẽ đó, hắn không cần xoắn xuýt ở nguyên nhân, mà là làm sao tiến vào bên trong.
Ở đáy của biển cả, đột nhiên xuất hiện một hẻm núi không có nước biển, muốn nói không có điểm quái lạ ai tin được?
Lăng Hàn đấm ra một quyền, oành, vách tường vô hình phía trước lập tức dập dờn, thật giống như chất lỏng tạo thành, không ngừng phập phồng, qua một lúc sau mới ngừng lại.
Không phá.
Lăng Hàn kinh ngạc, lại đấm ra một quyền, lần này hắn dùng tới quy tắc Sát Lục, nhất thời lực phá hoại tăng vọt.
Oành, nắm đấm đánh vào trên tường nước, gây nên một cơn chấn động, nhưng tường nước vẫn không phá.
Chẳng lẽ còn không đánh tan được?
Lăng Hàn không phục, hắn triển khai Tiên pháp, bắt đầu đánh tung.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Hắn dùng Tiên pháp có thể vận chuyển qua một lần, nhưng vách tường vô hình cứng cỏi đến không cách nào hình dung, chịu đựng lực lượng mạnh hơn cũng không hư, nhiều lắm là chập chờn mấy lần mà thôi.
Lăng Hàn lấy ra Tiên Ma Kiếm, nếu tay không không được, vậy dùng Tiên Khí.
Vận chuyển Diệt Thiên Cửu Kiếm, xoạt, chém ở trên tường nước, lần này, tường nước ngay cả gợn sóng cũng không có.
Nhưng Lăng Hàn lộ ra sắc mặt vui mừng.
Nước chí nhu, man lực mạnh mẽ đến đâu cũng không cách nào chân chính phá hoại, bởi vì nước có thể chia sẻ lực lượng chịu đựng. Vừa nãy hắn đánh ra mấy quyền chính là như vậy, rõ ràng là đánh vào một điểm, nhưng cuối cùng sẽ bị toàn bộ Dương Hồn Hải hấp thu.
Cứ như vậy, mặc cho thực lực của Lăng Hàn mạnh mẽ ra sao cũng không thể phá hoại Dương Hồn Hải đúng hay không?
Nhưng hiện tại, Tiên Ma Kiếm chém ra, không có chút rung động nào, cũng không phải lực công kích yếu hơn, mà là những lực lượng này chân chính đánh vào một điểm, không có để lực lượng tản ra, làm cho cả Dương Hồn Hải đến chia sẻ.
Cái điểm này, liền ở trên mũi kiếm của Tiên Ma Kiếm.
Lăng Hàn gầm một tiếng, hai tay dùng sức thúc đẩy, thẻ, thẻ thẻ, thẻ thẻ thẻ thẻ, trên bức tường vô hình xuất hiện từng vết nứt, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dài, sau đó oanh một tiếng, phá nát.
Oanh, nước biển tràn vào, Lăng Hàn cũng theo nước biển cùng một chỗ vào theo.
Hắn lập tức đứng lại, chỉ thấy dưới chân có nước biển tràn về phía trước, nhưng tốc độ càng ngày càng chậm, hắn quay đầu lại xem, chỉ thấy nước biển tiến vào đang biến ít, bởi vì lỗ hổng phá tan đang thu nhỏ lại.
Vách tường này có năng lực tự mình chữa trị.
Chỉ một lát, bức tường vô hình đã hoàn toàn chữa trị, mà mắt thường cũng không thể nhìn tới, có thể biết bức tường này tồn tại, là bởi vì nước biển bị chặn lại, hình thành một mặt cắt.
- Có ý tứ.
Lăng Hàn lẩm bẩm nói, chỉ cảm thấy toàn thân ung dung, bởi vì nơi này không có nước biển, tự nhiên sẽ không có thủy áp.
Hắn vung tay lên, nhất thời, Nữ Hoàng, Hổ Nữu, Nhu yêu nữ cùng Thiên Phượng Thần Nữ đều được hắn phóng ra.
- Ồ, đây là địa phương nào?
Hổ Nữu nháy mắt to, tò mò đánh giá bốn phía.
- Dương Hồn Hải?
Nữ Hoàng cũng kinh ngạc, nhìn về phía Lăng Hàn.
Lăng Hàn gật đầu nói:
- Vẫn là đáy biển của Dương Hồn Hải, chỉ là hoàn cảnh của nơi này khá đặc thù, có một tấm bình phong thiên nhiên cách trở nước biển.
- Chơi thật tuyệt!
Hổ Nữu vỗ tay cười nói.
Lăng Hàn vội vàng kéo nàng lại, cô gái nhỏ này tham ăn lại ham chơi, tuyệt không phải nói đùa mà thôi.
- Nơi này... Là nơi nào?
Nhu yêu nữ nhìn chung quanh.
- Tìm xem xem.
Năm người tách ra một chút, ở trong cốc tìm kiếm.
Thung lũng này rất nhỏ, ngay cả người bình thường chuyển một vòng cũng không cần bao lâu thời gian, huống chi là cường giả như bọn họ.
- Ồ, nơi này thật giống có đồ vật.
Hổ Nữu ngừng lại, đào đất.
Lăng Hàn đi tới, chỉ thấy trên đất lại nhô ra một cái gai nhọn, mới nhìn, thật giống là một trụ đá, chỉ là cực kỳ sắc bén. Nhưng theo Hổ Nữu tách ra đá vụn bùn đất bốn phía, liền phát hiện cây trụ đá này càng ngày càng dài.
Hổ Nữu đào càng sâu, cây trụ đá này cũng từ khoảng một thước biến thành một trượng, cuối cùng xuất hiện một cái xương sọ to lớn!
Đây là di hài của một sinh vật to lớn, chôn ở trong đất bùn, chỉ có cái sừng ở đỉnh đầu mới lộ ra một chút xíu, vừa vặn để Hổ Nữu nhìn thấy.
Khi sinh vật to lớn này hoàn toàn khai quật ra, năm người Lăng Hàn cũng chỉ có thể dùng tư thái ngước nhìn.
Vô cùng lớn.
- Dương Hồn Thạch màu xanh đậm!
Hổ Nữu lập tức vỗ tay, lấy ra Dương Hồn Thạch trong đầu lâu sinh vật.
- Nơi này làm sao có khả năng có thi hài một con sinh vật biển?
Lăng Hàn vuốt cằm suy tư, liên tưởng đến dòng nước phun trào, hắn không khỏi có một suy đoán.
- Lẽ nào, sinh vật biển chết ở phụ cận, di hài sẽ bị dòng nước đưa tới nơi này sao?
- Bức tường kia... không chặn vật chết.
- Tê, chiếu nói như vậy, trong thung lũng này sẽ có bao nhiêu Dương Hồn Thạch?
Năm người Lăng Hàn đều trở nên hưng phấn.
Bọn họ vội vã phân công nhau mà đi, đào móc ở trong lòng đất.
- Ta phát hiện một cái!
- Ta cũng phát hiện một cái!
Thanh âm của bọn họ liên tiếp, phát hiện di hài của từng con sinh vật biển.
Đại bộ phận đều là hài cốt cấp bậc Thiên Hồn, súc tích ra Dương Hồn Thạch màu xanh đậm, số ít là màu xanh lam, cái này đối với người khác chính là chí bảo, nhưng hiện tại bị năm người Lăng Hàn khinh bỉ mà ném vào trong Không Gian Thần Khí.
Phải hai trăm khối mới có thể luyện thành một khối Dương Hồn Thạch màu xanh đậm, không phải vô bổ là cái gì?
Có điều bọn họ không có thói quen đồ vật tới tay lại ném đi, vậy trước hết để qua một bên.