Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2176: Kỷ Vô Danh đến




Lăng Hàn kinh ngạc, nói:

- Nói cách khác, người như vậy trời sinh có thể điều khiển thời gian và lực không gian?

- Đúng là như vậy.

Hổ Nữu gật đầu, nhưng lại thả lỏng tay.

- Nữu cũng không biết quá rõ ràng, cũng chẳng biết tại sao lại xuất hiện. Điều này khiến cho Nữu rất khổ não.

Nhu Yêu Nữ lại hâm mộ nhìn Hổ Nữu, đây chính là ký ức truyền thừa!

Nắm giữ ký ức của một vị Thăng Nguyên thậm chí là Tiên Vương, cũng chính là nắm giữ dấu vết củ một vị đại năng vô thượng, tu luyện quả thực chính là giống như bay lên. Cơ bản sẽ không xuất hiện bình cảnh của cảnh giới gì cả.

Rất tốt chính là, có thể hưởng thụ lĩnh ngộ của một vị đại năng võ đạo, nhưng bản thân lại có thể giữ vững tính độc lập, nhân cách hoàn chỉnh, đây mới là chỗ tốt nhất.

Giống như có vài người nhận được kỳ ngộ, thu được ký ức của một vị đại năng lưu lại. Trong đó cũng có dấu vết của võ đạo, nhưng đồng thời cũng có kinh nghiệm từng trải trong đời của vị đại năng kia. Những từng trải vô cùng vô tận này trào lên, rất dễ khiến người ta lẫn lộn, không phân rõ được ký ức này rốt cuộc là thuộc về ai.

Như vậy thì khả năng xuất hiện tình cảnh tính tình đại biến.

Lăng Hàn lại liếc mắt nhìn Dị. Trong thời điểm chiến đấu kịch liệt trước đó, đối phương cũng không có sử dụng tới hai đạo quy tắc không gian và thời gian.

Hiển nhiên, trước đó Dị còn không có ở trạng thái chiến đấu mạnh nhất.

Khóe miệng Lăng Hàn cong lên, lộ ra một nụ cười. Hắn cũng không toàn lực ứng phó. Một con át chủ bài cũng không có để lộ ra.

Hi vọng rất nhanh có thể tái chiến. Hơn nữa còn là cuộc chiến toàn lực, đánh vui vẻ.

Bên kia, hai mắt Mã Đồng Quang lại nhìn đăm đăm, hai chân run lên.

Hắn vốn định sau khi tiến vào Dương Hồn Hải tìm một cơ hội giết chết Lăng Hàn. Nhưng sau khi nhìn thấy Lăng Hàn cùng Dị đánh một trận, hắn tất nhiên bỏ đi ý niệm này.

Ai giết ai chứ?

Đừng nói Lăng Hàn cùng Hổ Nữu, nữ hoàng chưa chắc sẽ tách nhau ra. Cho dù có tách ra, hắn có thể đánh thắng được Lăng Hàn sao?

Đó chính là đâm đầu vào chỗ chết!

Hắn không khỏi mất hồn mất vía, thần sắc đều dại ra.

Nhớ kỹ, hắn là đan võ song tu, đan võ song tuyệt. Cho dù ở trong Tây Tiên Vực nhân tài đông đúc cũng không có mấy người có thể sánh vai cùng hắn. Nhưng nay hắn chạy đến Đông Tiên Vực, gần như mỗi người hắn gặp phải đều vượt qua hắn.

Thực lực võ đạo mạnh hơn hắn. Mà ở trên đan đạo, người ta còn chưa có trở thành Đan Sư tứ tinh liền được tôn trọng gọi là đại sư. Có thể thấy được thiên phú ở trên phương diện đan đạo.

Điều này làm cho hắn cảm giác vô cùng mất mát, sát ý cũng tràn lan.

Chưa trừ diệt được Lăng Hàn, hắn ăn ngủ không yên.

Hiện tại không diệt trừ được, không có vấn đề gì. Quay về Tây Tiên Vực sẽ diệt trừ. Nơi đó lại là địa bàn của hắn.

Cái gì? Đế giả thực lực mạnh mẽ nhất, ngay cả Thiên Hồn cũng không thể giết được sao? Không có vấn đề gì. Tây Tiên Vực còn thiếu cường giả cấp Tiên Phủ, Thăng Nguyên sao? Hắn chỉ cần đưa ra điều kiện đủ tốt, bảo đảm sẽ có người thay hắn ra tay giết chết Lăng Hàn.

Nhẫn, hiện tại cứ chờ Dương Hồn Hải mở ra, đợi đột phá Dương Hồn, quay trở về Tây Tiên Vực. Đến lúc đó Lăng Hàn là vật nằm trong lòng bàn tay của hắn.

Xem ta có đùa chết ngươi hay không.

Lăng Hàn từ phía xa đảo mắt nhìn qua, trong lòng thầm cười lạnh. Xem ra chắc hẳn phải giải quyết người này, để tránh hắn gây ra phiền toái.

Ừ?

Hắn đột nhiên dâng lên một cảm giác vô cùng không thoải mái. Hắn đưa mắt nhìn về phía một phương hướng.

Cùng lúc đó, nữ hoàng, Hổ Nữu cũng gần như đồng thời đứng lên. Bên kia, Dị chợt mở hai mắt ra. Một đạo ánh sáng màu vàng và một đạo ánh sáng màu bạc bắn ra, giống như có thể nhìn tới điểm tận cùng của Tiên Vực.

- Đại nhân!

Thư Nhã Dung phóng người nhảy ra, nửa quỳ xuống tới, cung kính vô cùng.

Một nam tử mặc y phục màu trắng tung bay xuất hiện, thần sắc tiêu sái vô cùng, xuất trần, thoát tục.

Kỷ Vô Danh!

Dồng tử Lăng Hàn thoáng lộ ra vẻ căng thẳng. So với trước đây, Kỷ Vô Danh hiện tại đã cường đại hơn rất nhiều, khiến cho hắn hoàn toàn không cách nào phỏng đoán được.

Dị cường đại là đường hoàng, giống như một ngọn lửa cháy mạnh, muốn đốt thiên, muốn đốt địa. Nhưng Kỷ Vô Danh lại là nội liễm. Vừa mới nhìn qua, hắn không hề có chỗ nào thần kỳ. Nhưng chỉ cần nhìn thêm vài lần, sẽ càng cảm giác được hắn đáng sợ.

Hắn chính là một biển rộng, sâu không thấy đáy. Không có ai biết hắn mạnh tới mức nào, có thể cường đại đến mức nào.

Kỷ Vô Danh quay sang nhìn Thư Nhã Dung mỉm cười, giơ tay lên một cái. Lúc này Thư Nhã Dung mới đứng lên, cung kính đứng ở phía sau hắn, giống như một thị nữ.

Không. Nói một cách thỏa đáng, phải nói là một vệ sĩ của hắn, giống như binh sĩ đang bảo vệ người cầm đầu của mình.

Nhưng đường đường là Tiên Vương lại có thể làm vệ sĩ?

Có cuộc chiến đấu gì cần Tiên Vương phải lên sân khấu. Ngay cả Tiên Vương thất trọng cũng chỉ có thể trở thành binh sĩ?

Con mắt Kỷ Vô Danh nhìn qua. Trước tiên hắn dừng ở trên người Lăng Hàn một hồi, sau đó lại nhìn thấy được Dị. Nhất là sau khi phát hiện đôi mắt một vàng một bạc của Dị, khóe miệng của hắn hơi nhếch lên, thoáng lộ ra một vẻ tươi cười, giống như người thợ săn theo dõi con mồi của mình.

Ở trên người Lăng Hàn, có bảo vật hắn cần. Mà ở trên người Dị, lại có huyết mạch hắn cần.

Hai người kia... Hắn đều muốn thu!

- Ngươi nhìn ta như vậy, khiến cho ta rất không thoải mái!

Dị mở miệng nói, trực tiếp khiêu khích về phía Kỷ Vô Danh.

- Thì tính sao?

Kỷ Vô Danh cười nói.

- Đánh nát ngươi!

Thân hình Dị lóe lên. Trên tảng đá lớn liền chỉ còn lại có một đạo tàn ảnh. Hắn đã lướt qua, xuất hiện ở trước người Kỷ Vô Danh, một quyền lại đánh tới.

Kỷ Vô Danh ra tay, rất tùy ý cắt qua mạch môn của Dị.

Tất cả những điều này nhìn như thật chậm, lại tới trước nắm đấm của Dị, đúng là đi sau tới trước.

- A, lực thời gian?

Dị phát ra một tiếng kêu khẽ đầy kinh ngạc. Nhưng ngay lập tức hắn liền cười lạnh.

- Ngươi nghĩ rằng chỉ có ngươi mới nắm giữ lực thời gian thôi sao?

Trong đồng tử màu vàng của hắn phóng ra tia sáng kỳ dị cường đại. Có vô số tinh thể sinh ra, nhưng trong nháy mắt nổ mạnh, tiêu vong.

Toàn thân hắn đều giống như hóa thành ảo ảnh. Rõ ràng hắn đứng ở nơi đó lại không thuộc về thời không này.

Vèo vèo vèo.

Hết Dị này tới Dị khác xuất hiện. Trong nháy mắt lại xuất hiện mười mấy người. Mỗi một người đều ra quyền, đánh về phía Kỷ Vô Danh.