Đế giả, đừng nói ở Đông Tiên Vực tuyệt đối rất ít ỏi, cho dù ở Tây Tiên Vực số lượng cũng có hạn. Một thiên vực cũng chỉ có mười mấy người. Thiên vực lớn hơn sẽ nhiều hơn một chút, nhưng nhiều lắm cũng chỉ một trăm mà thôi.
Phải biết rằng, đây là tích lũy qua bao nhiêu năm, bao nhiêu đời?
Tiên Vực có bao nhiêu nhân khẩu. Như vậy cũng chỉ có thể bồi dưỡng được tổng cộng không vượt quá nghìn Đế giả. Đây là chỉ trong cùng một thời kì. Bởi vì có vài Đế giả đã bước vào Phân Hồn, Tiên Phủ thậm chí Thăng Nguyên, Tiên Vương.
Ở địa phương nho nhỏ như Đan Đạo Thành này, Ngũ Trảm Đế giả như hắn đương nhiên là vô địch. Có Trảm Trần Hoàng giả nào có thể chịu được uy lực một đòn của hắn?
Sau này ngươi sẽ biết, ngươi cùng ta có bao nhiêu chênh lệch.
Mã Đồng Quang dời tầm mắt đi. Thời điểm hắn đảo mắt nhìn qua nữ hoàng, Hổ Nữu, Nhu Yêu Nữ, đồng tử không khỏi co lại, thoáng lộ ra một vẻ kinh diễm.
Ba nữ tử này thật là xinh đẹp. Cả đời hắn cũng ít thấy!
Nhưng ba mỹ nữ yểu điệu như vậy lại có thể đều là nữ nhân của Lăng Hàn?
Mã Đồng Quang khiếp sợ, đồng thời cũng tràn ngập đố kị đối với Lăng Hàn. Cho dù hắn là đan võ song tu, bình thường không biết có bao nhiêu mỹ nữ đỉnh cấp yêu thương nhung nhớ. Nhưng tất cả đều thua xa một trong ba nàng.
Xem ra... Hắn nhất định phải thu phục Lăng Hàn. Đến lúc đó hắn chỉ cần thoáng lộ ra một chút ý tứ, Lăng Hàn liền sẽ chủ động dâng ba nàng lên cho hắn.
Trong lòng hắn nghĩ tới đây, khóe miệng không khỏi hiện lên một nụ cười nhạt, rất đáng khinh.
Lăng Hàn thu hết biểu tình biến hóa của Mã Đồng Quang vào trong mắt. Hắn khẽ hừ một tiếng. Người khác nghĩ như thế nào hắn không quan tâm. Nhưng nếu dám biến thành hành động, như vậy hắn tuyệt đối sẽ không khách khí.
Mã Đồng Quang thu hồi ánh mắt từ trên người ba nàng, nhìn về phía Lăng Hàn nói:
- Lăng huynh thực sự có phúc khí. Bốn vị kiều thê một người đều xinh đẹp động lòng người.
- Coi như ngươi thật tinh mắt!
Hổ Nữu tùy tiện nói, dáng vẻ hồn nhiên.
Ánh mắt Mã Đồng Quang không khỏi nhìn đăm đăm. Sự đơn thuần của Hổ Nữu chính là lừa gạt chết người không đền mạng, khiến cho tim hắn cũng đập thình thịch. Chỉ có điều Đế giả dù sao cũng là Đế giả. Tâm tính kiên định. Hắn thoáng lộ ra một vẻ tươi cười, nói:
- Cô nương xưng hô như thế nào?
- Nữu là Hổ Nữu của Lăng Hàn!
Hổ Nữu nói. Đột nhiên nàng trừng mắt với Mã Đồng Quang.
- Mắt tam giác, Nữu cảnh cáo ngươi không nên có ý đồ với Nữu. Bằng không Nữu nhất định bạo hoa cúc của ngươi.
Nàng nhìn thấy Lăng Hàn sử dụng thương sắt bạo hoa cúc của một vị nhân huynh nào đó xong, trong lòng lại đặc biệt nóng lòng muốn thử.
Mã Đồng Quang cứng người lại. Nhìn dáng vẻ Hổ Nữu này thanh thuần, quả thực giống như là tiên tử không dính khói bụi tràn gian. Nhưng nàng vừa mở miệng lại là dũng mãnh đến mức dọa người. Sự tương phản này cũng quá lớn.
Lăng Hàn cười nhạt, nói:
- Vậy lên đường đi.
Hắn tất nhiên không có hứng thú giới thiệu bốn người nữ hoàng cho Mã Đồng Quang.
Trong lòng Mã Đồng Quang thầm cười lạnh, hắn nhất định sẽ làm cho Lăng Hàn thần phục mình. Đến lúc đó hắn sẽ có thêm dũng tướng đắc lực. Ba nàng Hổ Nữu sẽ trốn không thoát lòng bàn tay hắn. Dĩ nhiên, lấy hùng tài đại lược của hắn, thu một thủ hạ có năng lực lớn mới là mục đích chủ yếu của hắn. Nữ nhân chỉ là công cụ chế thuốc mà thôi.
Đoàn người xuất phát, ngồi trên một chiếc không hạm, xuất phát về phía Dương Hồn Hải.
Chỗ Dương Hồn Hải này cũng không ở cảnh nội Thái An Thiên, mà là giữa Tam Đô Thiên. Xét từ vị trí địa lý mà nói, còn có sáu thiên vực cách nơi này tương đối gần. Bởi vậy, Trảm Trần của sáu thiên vực này đều sẽ chạy tới nơi đây đột phá Phân Hồn.
Thái An Thiên, Quảng Long Thiên đều ở bên trong. Thực lực chỉnh thể của Tam Đô Thiên xếp hạng trung ở trong ba mươi ba thiên vực. Thái An Thiên còn xa mới có thể so sánh được.
Chiếc không hạm này cũng không chỉ chở có bảy người Lăng Hàn. Còn có rất nhiều Trảm Trần đỉnh phong trong Đan Đạo Thành. Cả chiếc không hạm này gần như chật ních.
Năm người Lăng Hàn một gian phòng. Nhưng bình thường bọn họ căn bản không đi ra, mà ở bên trong Hắc Tháp tu luyện.
Tuy rằng cảnh giới của bọn họ đều gặp phải bình cảnh, nhưng có thể tốn tinh lực nhiều hơn ở trên phương diện quy tắc.
Ví dụ như Lăng Hàn tu luyện chính hai loại quy tắc thủy và hỏa. Bởi vì trong cơ thể hắn có hai loại quy tắc thiên địa bản nguyên này. Hắn đã sớm tu luyện hai loại quy tắc đến Ngũ Trảm có khả năng đạt được cực hạn. Nhưng bây giờ hắn lại mới có được bản nguyên hệ mộc, tất nhiên có thể bắt đầu đạo quy tắc này từ con số không, đẩy mạnh đến Trảm Trần cực hạn.
Còn có quy tắc thời gian, không gian, giết chóc, trong Hắc Tháp liền có thể tìm hiểu được, đồng dạng có thể đẩy mạnh đến Ngũ Trảm đỉnh phong.
Cho nên, thời gian chỉ biết là không đủ dùng, sẽ không ngại nhiều.
Mã Đồng Quang vốn muốn tìm Lăng Hàn hàn huyên một chút, toả ra một chút Vương Bá khí, chế phục Lăng Hàn. Nhưng Lăng Hàn căn bản không cho hắn cơ hội gặp mặt, khiến cho hắn cũng chỉ có thể kêu gọi uổng công, nhưng chẳng biết làm thế nào. Hắn chỉ có thể ở trong phòng rầu rĩ.
Chớp mắt một cái, thời gian hơn một năm đã trôi qua. Không hạm cũng chở mấy trăm người tiến vào Tam Thiên Đô, cách vị trí bọn họ muốn tới khoảng chừng lộ trình một tháng, vẫn rất xa.
Lại một tháng sau, không hạm dừng lại.
Đây là Dương Hồn Hải sao?
Lăng Hàn ra khỏi Hắc Tháp, đi tới trên boong thuyền, thăm dò quan sát, vẻ mặt đầy cổ quái.
Mặc dù nói từ chỗ cao nhìn xuống, tất cả vật thể đều sẽ thu nhỏ lại. Nhưng vấn đề là, hiện tại "Biển" phía dưới cũng quá nhỏ đi. Tối đa chỉ có thể gọi là một cái hồ nhỏ.
- Đây chỉ là lối vào của Dương Hồn Hải.
Không biết từ lúc nào Mã Đồng Quang cũng đi tới trên boong thuyền. Hình như nhìn thấu nghi ngờ của Lăng Hàn, hắn đưa ra lời giải thích:
- Dương Hồn Hải chân chính cón cách nơi đây tuyệt đối phải tới vạn dặm, bao la đến mức không có cách nào hình dung.
Hắn dừng một chút, lại nói:
- Có người nói, càng sớm tiến vào Dương Hồn Hải, thu hoạch cũng sẽ càng lớn hơn.
Mã Đồng Quang ngừng lại, nhìn Lăng Hàn, hình như đang chờ mong hắn hỏi thăm.
Lăng Hàn chỉ cười, làm như không có để ý tới.
Mã Đồng Quang đòi một lần mất mặt, không khỏi lộ ra một sự giận dữ. Thời điểm ở Tây Tiên Vực, chỉ cần hắn mở miệng, Hoàng giả nào được sủng mà không kinh hãi lo sợ. Nhưng một tiểu nhân vật ở Đông Tiên Vực lại dám xem như không nhìn thấy hắn.