- Đi qua hai ngọn núi này trước, xem một chút đi.
Lăng Hàn suy nghĩ một chút
- Đầu tiên, sơn cốc quá lớn, không có manh mối gì. Cho dù là tốn một trăm vạn năm cũng không nhất định có thể tìm được bụi cây Liệt Diễm Lôi Kích Mộc kia. Thứ hai, nói không chừng nó ở trên hai ngọn núi này?
- Vậy đi mau đi!
Hổ Nữu dắt Lăng Hàn tay, lôi hắn đi.
Ba người đi. Không bao lâu, phía trước liền xuất hiện một con quái vật hình người mọc đầy gai nhọn.
- Để cho Nữu tới!
Hổ Nữu nhảy ra. Nàng vừa mới nắm giữ một ít quy tắc giết chóc, đang nóng lòng muốn thử.
Vèo.
Một đạo sát khí hóa thành kiếm quang cuốn qua.
Vút.
Thoáng cái quái vật hình người này liền bị cắt, tan ra.
Chính là nữ hoàng ra tay.
- Oa oa oa, đáng giận, đáng giận. Thật đáng ghét!
Tiểu nha đầu tức giận đến mức kêu to.
- Vì sao nàng trước sau đều muốn cướp đồ của Nữu?
Nữ hoàng thu ngón tay về:
- Trên trán quái vật này lại không có viết tên của nàng.
- Vậy nàng có thể cướp sao?
Hổ Nữu căm giận nói.
Nữ hoàng nín cười, vô cùng nghiêm trang gật đầu.
Nàng là đang cố ý trêu đùa Hổ Nữu.
Quả nhiên, Hổ Nữu bị trêu đến nhảy lên, giống như một con khỉ.
Lăng Hàn không khỏi mỉm cười. Luận về thực lực đúng là Hổ Nữu tốt hơn. Nhưng nói đến đấu trí đấu dũng khí, vậy tuyệt đối là nữ hoàng vượt xa. Người ta đã làm nữ hoàng vô số năm. Đối với việc đùa bỡn quyền mưu đã quá quen thuộc.
- Được rồi, không nên ồn ào nữa. Ở đây quái vật có nhiều lắm.
Hắn an ủi.
Hổ Nữu chu mỏ một cái, ghé vào trên người Lăng Hàn. Sau đó nàng quay về phía nữ hoàng lè lưỡi làm xấu, bộ dạng khinh bỉ ngươi.
Ba người tiếp tục đi tới. Quả nhiên lại có một con quái vật xuất hiện. Chỉ có điều, lúc này lại là Lăng Hàn ra tay trước. Một đạo quy tắc giết chóc hóa thành kiếm quang xẹt qua. Con quái vật kia nhất thời tan ra.
- Lăng Hàn, ngươi cũng xấu. Nữu không chơi với ngươi nữa!
Hổ Nữu đi cắn lỗ tai Lăng Hàn.
Lăng Hàn cười ha ha, vỗ vỗ vào lưng Hổ Nữu nói:
- Còn có rất nhiều cơ hội.
Rất nhiều quái vật xuất hiện. Hổ Nữu cuối cùng có cơ hội ra tay.
Lực phá hoại của quy tắc giết chóc thực sự đáng sợ. Bọn họ được đại đạo chân giải quy tắc của nơi này, uy lực quy tắc giết chóc nâng cao thêm một bước. Rõ ràng cảnh giới không biến hóa, nhưng thực lực chính là được tăng cường.
- Quả nhiên, cảnh giới không là tuyệt đối. Ở trên phương diện nắm giữ quy tắc càng tinh tế hơn. Chiến lực lại càng cường đại hơn.
Ba người vui vẻ đi về phía trước, không ngừng mượn quái vật rèn luyện chính bản thân mình. Kỹ xảo này nắm giữ đến thuần thục cũng chỉ là vô dụng. Còn phải thông qua vận dụng trong thực tế để tăng cường uy năng.
Vài ngày sau, bọn họ đi tới phía dưới chân ngọn núi thứ hai.
Ngọn núi giống như cao vút đâm vào trong mây, không nhìn thấy đỉnh ngọn núi.
Bọn họ bắt đầu leo núi. Nhưng vừa lên, bọn họ liền phát hiện có điểm không ổn. Ở đây lại có thể xuất hiện vô số lối rẽ.
- Đi như thế nào đây?
Hổ Nữu cảm thấy khó khăn.
- Tùy tiện tìm một đường đi.
Lăng Hàn nói. Nếu không biết đường nào mới là chính xác, như vậy cứ tùy ý đi.
Ba người tùy tiện chọn một con đường, đi về phía trước, không nghĩ tới con đường này đặc biệt quanh co. Sau khi đi tới đi lui ba ngày, bọn họ lại phát hiện ra con đường này chính là một con đường cụt. Phía trước chính là một vách núi. Vừa nhìn thử, liền thấy sâu không thể nhìn ra đáy, tối đen một mảnh.
Bọn họ đều rụt đầu lại, sau đó đi trở về, tới ngay vị trí ban đầu. Sau đó bọn họ lại lựa chọn đường đi một lần nữa. Sau khi đi lòng vòng một hồi, lúc này thì hay rồi. Hai ngày sau, phía trước xuất hiện một ngã ba đường.
- Nếu như con đường này lại sai, vậy bất kể chọn một con đường nào, chúng ta sẽ chỉ càng chạy xa trên con đường sai.
- Mù quáng mà đi, vậy cả đời cũng không thể đi ra khỏi nơi này.
- Đây cũng là một trận pháp.
Ba người lại lui về. Gặp phải trận pháp, có thử số nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng. Chỉ có thể càng bị dẫn vào lối cụt. Muốn xông qua, trước hết phải phá giải, hoặc là nắm giữ trận pháp này.
Bọn họ lui xuống dưới ngọn núi, bắt đầu ở phía dưới quan sát.
Hổ Nữu không thích động não nhất. Rất nhanh nàng liền ngáp lớn, ghé vào trên lưng Lăng Hàn ngủ. Nữ hoàng lại cùng Lăng Hàn triển khai thảo luận, xác minh lẫn nhau. Kết hợp trí tuệ của hai người chung quy vẫn tốt hơn so với một người.
Bọn họ không ngừng tiến vào Hắc Tháp. Có cây luân hồi giúp đỡ, bọn họ nắm được ưu thế cực lớn.
Chỉ là ba ngày sau, bọn họ đã có phương án sơ bộ.
Dưới cây luân hồi, bọn họ đã dùng hết gần ba trăm năm.
Ba người tiếp tục leo núi, lựa chọn một con đường lên. Một đường đi về phía trước, sau một ngày, phía trước xuất hiện lối rẽ. Bọn họ lựa chọn con đường phía bên trái. Lại là một ngày sau, phía trước xuất hiện một ngã ba.
Bọn họ chọn đường ở giữa. Sau khi lại đi một ngày, phía trước xuất hiện một ngã tư.
Cứ như vậy, lối đi càng lúc càng nhiều. Sau đó đã đạt hơn mấy trăm nghìn đường.
Lăng Hàn và nữ hoàng lại không kinh sợ mà còn lấy làm mừng. Điều này phù hợp với suy đoán của bọn họ, để tìm được một con đường chính xác.
Lại hơn mười ngày sau, phía trước bọn họ xuất hiện bóng người.
Là Nghiêm Tiên Lộ.
- Nghiêm huynh!
Lăng Hàn kêu lên.
- Lăng huynh!
Nghiêm Tiên Lộ quay đầu lại.
- Các ngươi cũng tới đây sao?
Hắn cũng không biết ba người Lăng Hàn chỉ dùng thời gian một năm lại vượt qua hắn. Bằng không hắn nhất định sẽ khiếp sợ mà không phải là kinh ngạc. Bởi vì đầu tiên hắn đã tốn nhiều năm thời gian đi lòng vòng, cuối cùng mới tìm ra quy luật nhất định.
Nhưng cho dù chạy tới đây, mỗi lần gặp lối rẽ hắn vẫn phải suy tính nhiều lần, xác định được một con đường là chính xác.
Lăng Hàn gật đầu. Người đã đi trước hai mươi năm, vậy quảng đường còn lại cũng đủ dài. Bọn họ chưa chắc không thể tranh một chuyến đầu tiên. Dù sao nắm giữ cây luân hồi bọn họ gặp phải loại tình huống này vẫn có ưu thế.
Rất nhanh, bọn họ gặp phải ngã ba mới. Ba người Lăng Hàn không chút do dự lại lựa chọn một con đường.
Trong lòng Lăng Hàn và nữ hoàng đã có dự tính trước mọi việc. Hổ Nữu lại căn bản không chịu suy nghĩ, cứ đi theo là được.
- Lăng huynh, các ngươi chẳng lẽ không cần tính toán một chút sao?
Đầu tiên Nghiêm Tiên Lộ dừng chân lại một chút, sau đó mới chạy nhanh tới.
- A?
Lăng Hàn sờ mũi một cái.
Không phải đã sớm suy tính xong rồi sao?
Nhìn thấy vẻ mặt này của Lăng Hàn, Nghiêm Tiên Lộ đột nhiên tỉnh ngộ, kinh ngạc kêu lên lên: