Hắn trầm ngâm một chút, nói:
- Không ngại giải quyết từng chuyện trước đi. Không phải đánh cược đan dược sao. Tiếp tục đi!
Chỉ cần nhìn tiêu chuẩn đan đạo của Lăng Hàn, liền có thể nhìn ra được hắn có phải đang nói láo hay không.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười, nói:
- Đây mới là biện pháp giải quyết sự việc!
- Vậy còn không thả người!
Liễu Hàm lại nói. Bởi vì cảm nhận ban đầu, ấn tượng của nàng đối với Lăng Hàn kém tới cực điểm.
Lăng Hàn cười ha hả, nói:
- Đan dược của ta bị hắn đánh tráo. Không lấy về sao được?
- Ngươi nói bậy!
Nhiễm Phi liền vội vàng kêu lên. Nếu như ở trước mặt mọi người, chịu tội danh này, hắn thậm chí sẽ bị Chư Phong đại sư khai trừ ra ngoài. Cũng thật không có thưởng thức.
- Có phải nói bậy hay không, ngươi nói có thể tính được sao?
Lăng Hàn lãnh đạm nói. Đối với nhân phẩm của hậu bối này, hắn thật sự thất vọng tới cực độ.
- Chẳng lẽ ngươi nói thì tính sao?
Liễu Hàm lạnh lùng nói. Nàng đã nhịn Lăng Hàn đã rất lâu.
- Là sự thực định đoạt!
Lăng Hàn cuối cùng lục soát từ trên người của Nhiễm Phi ra một thần khí không gian. Hắn lấy từ bên trong ra một viên đan dược. Có phải là do hắn tự mình chế luyện hay không, hắn đương nhiên biết rõ ràng nhất.
Liễu Hàm phẫn nộ, nói:
- Ngươi từ trên người người ta lấy một viên đan dược ra, lại giả mạo là do ngươi chế luyện sao?
- Nàng thật ngốc.
Lăng Hàn khinh thường nói.
- Ngươi nói cái gì?
Liễu Hàm nhíu mày, vẻ phẫn nộ bộc lộ rõ ở trong lời nói.
- Không có nghe rõ sao? Nàng ngốc, nàng ngốc, nàng ngốc!
Lăng Hàn liên tục nói ba từ nàng ngốc.
Liễu Hàm tức giận, hận không thể nhào tới hung hăng cắn Lăng Hàn một cái. Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng bị người nào mắng nàng ngốc? Nàng chẳng những là thiên tài võ đạo, hơn nữa lớn lên còn xinh đẹp tuyệt thế, được gọi là mỹ nữ đứng thứ hai ở Quảng Long Thiên. Nam nhân nhìn thấy nàng liền nhìn chằm chằm muốn rơi cả tròng mắt là phản ứng rất tự nhiên.
Ngươi đúng là kẻ ngu xuẩn có mắt không tròng.
- Đó là của ta! Của ta!
Nhiễm Phi vội vàng hét lớn. Nếu không bị điều tra ra manh mối, chân tướng sẽ rõ ràng.
- Của ngươi sao?
Lăng Hàn cười giễu cợt nói.
- Lẽ nào ngươi không biết, mỗi Đan Sư đều có thói quen để lại dấu vết vào trong đan dược do mình chế luyện?
Hắn rót vào một ít nguyên lực. Viên đan dược kia nhất thời phát sáng. Có thể thấy bên trong viên đan dược mơ hồ có một chữ "lăng”.
Nhất thời, tất cả mọi người ồ lên.
Nhưng bọn họ không rõ lắm. Viên đan dược này tuyệt đối thuộc về Lăng Hàn. Nói cách khác, Nhiễm Phi để lại dấu vết trên đan dược mình chế luyện một chữ lăng. Đây là hắn có thâm tình đối với Lăng Hàn sao?
Nhiễm Phi nhất thời á khẩu không trả lời được. Sắc mặt hắn thoáng cái liền đỏ bừng. Loạiy hành động này lại bị vạch trần ở trước mặt mọi người, tất nhiên mặt mũi quét ra rác.
Liễu Hàm cũng không nói gì. Không nghĩ tới Lăng Hàn thật sự bị oan uổng.
- Đây là do Nhiễm sư huynh không cẩn thận thu sai đan dược thôi.
Chư Tử Quân nói, nhẹ nhàng rũ bỏ trách nhiệm của Nhiễm Phi.
Ở đây có người nào là người ngu. Nghe vậy bọn họ tất nhiên đều ồ lên. Các ngươi cũng thật không biết xấu hổ. Vừa rồi còn oan uổng cho người ta thật thảm. Nhưng bây giờ lại đẩy sạch không còn một mảnh. Chưa thấy qua như người nào vô sỉ giống như các ngươi.
Lăng Hàn tạm thời cũng không không rảnh tính toán tới điểm ấy, nói:
- Còn có vị nào là Đan Sư. Làm phiền thay ta đánh giá một chút.
- Giao cho ta.
Liễu Kiệt cười nói.
- Tuy rằng ta không phải là Đan Sư, lại đối với đan đạo cũng có chút hiểu rõ. Chí ít đánh giá một chút thì không thành vấn đề.
Hai mắt Lăng Hàn nhìn đối phương, gật đầu, nói:
- Vậy làm phiền huynh.
Hắn đưa đan dược tới. Liễu Kiệt cầm ở trong tay, nhìn kỹ một hồi, nói:
- Đây là Bích Vân Đan, ở trong đan dược nhị tinh, độ khó chế luyện cực cao. Phẩm chất chế luyện này chắc hẳn là đạt tới thượng phẩm. Số lần luyện linh là... Ba lần!
Cái gì, ba lần!
Trong nháy mắt tất cả mọi người đều hít một hơi khí lạnh. Cho dù bọn họ không hiểu độ khó chế luyện Bich Vân Đan rốt cuộc cao bao nhiêu. Nhưng ba lần luyện linh lại đủ để nói rõ vấn đề.
Tứ luyện chính là giới hạn của phần lớn Đan Sư. Ngũ luyện có thể coi là đại sư!
Gia hỏa này cũng quá mạnh. Ở võ đạo bước vào nhóm Đế giả. Mà ở trên đan đạo lại đạt tới tam luyện. Cách ngũ luyện đại sư cũng chênh lệch không phải quá lớn.
Mấu chốt là Lăng Hàn quá trẻ tuổi. Còn trẻ như vậy đã có thể là tam luyện. Vậy ngũ luyện cũng không hy vọng xa vời.
Yến Vĩ trực tiếp ngớ ngẩn. Đan dược đối phương luyện ra, ở trên phương diện độ khó cao hơn hắn. Trên phương diện phẩm chất cao hơn hắn. Và số lần luyện linh đã ở trên hắn. Đây là nghiền ép ở toàn bộ các phương hướng. Hắn mang một chút hi vọng, nói:
- Vậy còn chất lượng luyện linh?
- Ba lần luyện linh cũng có thể tính làm hoàn mỹ. Chỉ là luyện lần thứ 3 có phần kém hơn một ít, nhưng khuyết điểm không che được ưu điểm.
Liễu Kiệt bình luận. Hắn thật ra không có thiên vị ai. Hoàn toàn là ăn ngay nói thật.
Yến Vĩ không có lời nào để nói.
Thật ra, cho dù Lăng Hàn ba lần luyện linh cũng chỉ là cấp bậc bình thường. Nhưng chỉ cần chiếm thượng phong ở trên số lượng, vậy là ưu thế tuyệt đối. Yến Vĩ cũng chỉ là hấp hối giãy dụa mà thôi. Hiện tại lại là phá tan một tia hy vọng cuối cùng của hắn.
- Mạc Sương, thu phần đặt cược.
Lăng Hàn búng tay một cái rất vang. Đây mới là lý do hắn đồng ý tham dự vào lần đánh cược này. Hắn lười ở trước mắt bao người biểu diễn ra như vậy.
Mạc Sương hưng phấn thu hồi tiền đặt cược. Lần này thực sự kiếm được một khoản lớn. Tuy rằng cũng có vài người may mắn đặt cược Lăng Hàn thắng, nhưng không thể tránh né muốn cho người chia một chén súp.
Điều này không khỏi làm cho rất nhiều người quay sáng trợn mắt nhìn Lăng Hàn và Mạc Sương. Hai người này cũng quá gài bẫy. Rõ ràng trình độ ở trên đan đạo cao như vậy, nhưng lại giả heo ăn hổ. Những người bọn họ là kẻ coi tiền như rác sao?
Chỉ có điều, đã thua cuộc, bọn họ cũng không thể nói gì hơn. Với loại thân phận như bọn họ, không thể làm ra được loại chuyện chống chế, chạy nợ.
- Hiện tại, nên tính tới một chuyện khác.
Lăng Hàn nhìn về phía Chư Tử Quân.
- Các ngươi trộm đến đan dược của ta. Làm trưởng bối của các ngươi, nếu không cố gắng giáo dục các ngươi một phen, sẽ có người cho rằng một mạch Tử Thành ta không có quy củ!
Thời điểm nói xong câu cuối cùng, vẻ mặt hắn lạnh lùng.