Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2103: Ngươi rốt cuộc có lai lịch thế nào? (Thượng)




Xem như nể tình cùng từ một môn đi ra, mình lại là trưởng bối, Lăng Hàn quyết định không khiến cho đối phương thua quá mức khó coi. Hơn nữa, Mạc Sương trẻ tuổi khí thịnh, chỉ là bị Bành Hóa Niên biến thành thương sai khiến.

Ầm! Ầm! Ầm!

Mạc Sương liên tục đánh ra hơn mười chiêu, nhưng ngay cả một góc áo Lăng Hàn cũng không đụng tới. Gương mặt không khỏi đỏ bừng, trong ánh mắt có ngọn lửa giận vô tận bùng cháy.

Hắn tự cảm thấy vừa ra tay là có thể trấn áp Lăng Hàn, làm cho đối phương mất mặt. Như vậy đám mỹ nữ của nữ hoàng vừa so sánh hai bên, là có thể nhìn ra ai hơn ai kém. Nhưng sau khi đánh ra mấy chiêu, hắn lại tốn công vô ích. Ngược lại, thân hình Lăng Hàn tung bay, ung dung vô cùng.

Vừa so sánh hai ben, hiển nhiên Lăng Hàn càng tốt hơn.

Hắn cảm thấy trên mặt không có ánh sáng, sau đó lửa giận bốc lên hừng hực.

- A, Mạc lão thất, gặp phải đối thủ rồi sao?

Có một tiếng cười dài vang lên. Chỉ thấy từ phía ngoài thành có một nhóm bảy người đi tới. Theo thứ tự là năm nam hai nữ. Tất cả đều là long phượng trong loài người. Nam tử anh tuấn dũng cảm. Nữ tử lại là xinh đẹp như hoa.

Người vừa nói chuyện chính là một nam tử, trên lưng đeo một cung lớn màu tím còn cao hơn so với người của hắn một ít. Dáng vẻ long hành hổ bộ, tản ra anh khí đoạt người.

Mạc Sương lập tức thu tay lại, lui về phía sau vài bước, kéo dài khoảng cách cùng Lăng Hàn một chút. Lúc này hắn mới nhìn lại về phía bảy người kia, lộ ra vẻ buồn bực xấu hổ, nói:

- Hàn Đào, không cần ngươi nhiều chuyện!

Hắn là nói với nam tử trẻ tuổi trên lưng đeo cung lớn này.

Hàn Đào cười ha ha, ánh mắt đảo qua đoàn người Lăng Hàn. Ngay lập tức hắn lộ ra vẻ kinh diễm. Vẻ đẹp của nữ hoàng, Hổ Nữu, Nhu Yêu Nữ đều có thể nói là độc nhất vô nhị. Nhưng trong lúc đó lại xuất hiện tới ba người.

Tuy rằng Thiên Phượng Thần Nữ sẽ kém hơn một chút, nhưng có thể nói là mỹ nhân cực phẩm. Cho dù là ở trong Quan Hóa Thành cũng không có bao nhiêu người có thể sánh ngang được với nàng.

- Mạc thất thiếu ngươi không phải tự cho rằng mình bất phàm. Cho rằng dưới Liễu Thánh Tử, ngươi chính là thiên kiêu mạnh nhất sao? Tại sao đánh lâu như vậy thậm chí ngay cả một góc áo của người ta cũng không có sờ được vậy?

Một thanh niên y phục màu xanh lục cười nói, khóe miệng lộ ra vẻ cười nhạo hết sức rõ ràng.

Hắn tên Lô Hạo Danh, cùng Mạc Sương có thể nói là oan gia đối đầu. Bởi vì hai người này đều đang đeo đuổi một nữ tử. Đó chính là thiếu nữ mặc y phục màu đỏ đang đứng ở trong bảy người này. Nàng được gọi là Đỗ Tiên Tử, tên là Đỗ Tú Vân.

Có cơ hội lớn tốt như vậy diễn ra ở ngay trước mặt, hắn tự nhiên không có đạo lý nào lại bỏ lỡ.

- Lô Hạo Danh, ngươi muốn chết sao?

Mạc Sương Chính đang nổi nóng, lại nghe Lô Hạo Danh châm chọc khiêu khích, không khỏi càng không vui.

- A, Trác Thiên Công của ngươi nếu như không có thể tu luyện đến đệ thất trọng, căn bản không xứng làm đối thủ của ta!

Lô Hạo Danh ngạo nghễ nói.

Ánh mắt Mạc Sương trở nên nghiêm nghị:

- Đại Diễn Công của ngươi đã tu luyện đến mức Thiên Linh rồi sao?

- Ha hả.

Lô Hạo Danh càng tỏ ra cao ngạo hơn.

Trên thực tế, mấy ngày hôm trước hắn cuối cùng mới đẩy Đại Diễn Công lên đến trình độ Thiên Kinh. Nhưng trực tiếp đi tìm Mạc Sương khiêu chiến có vẻ quá mức cố ý. Lúc này chính là cơ hội tốt nhất.

Ở trước mặt Đỗ Tú Vân hung hăng đánh vào mặt Mạc Sương.

Mạc Sương muốn thốt ra vài lời độc ác. Nhưng hắn cùng với Lô Hạo Danh đấu lâu như vậy, hai bên có thể nói là hiểu rõ nhau. Hắn chỉ tu luyện Trác Thiên Công tới tầng thứ bảy, không có khả năng địch nổi Thiên Kinh của đối phương

Nếu chỉ chết vì sĩ diện, đi đấu với đối phương, vậy mặt mũi nhất định chỉ có thể quét ra rác, còn khó xử hơn nhiều so với không tiếp chiến.

Lô Hạo Danh chiếm thượng phong, không khỏi cười ha ha. Hắn nhìn về phía Lăng Hàn, nói:

- Mạc lão thất, để ta tới giúp ngươi giải quyết đối thủ này đi!

Đây coi như là tiến một bước sỉ nhục ngươi. Ngươi không giải quyết được, ta có thể đối phó được. Tất nhiên ngươi không bằng ta.

Lăng Hàn đang xem cuộc vui, đột nhiên thấy lửa thiêu đến trên đầu mình, phải từ khán giả biến thành diễn viên chính. Điều này khiến cho hắn có chút kinh ngạc.

Hắn vừa rồi... hình như không nói gì đi?

- Phu quân quả nhiên là thể chất trêu chọc phiền phức. Bất luận ở dưới tình hình thế nào cũng có thể trêu chọc ra thù hận được.

Thiên Phượng Thần Nữ vô cùng khẳng định gật đầu.

- Lăng Hàn, đánh nát bọn họ đi!

Hổ Nữu lạià hưng phấn kêu lên.

Lăng Hàn sờ sờ cằm, nói:

- Ta làm gì ngươi. Không cẩn thận lỡ miệng nói ra chuyện ngươi ra vào thanh lâu, hay là chuyện ngươi thích nam nhân?

Nhìn bộ dạng như vậy, trận đánh này không thiếu được. Hắn cũng lười khuyên đối phương thu tay lại, để tránh bản thân chuốc lấy cực khổ.

Tự nhiên lại muốn đòi đánh, hắn có biện pháp nào?

Đám người Hàn Đào nhất thời cười to. Hai nữ tử lại che miệng, nhìn như ngượng ngùng. Nhưng chỉ cần nhìn một chút vào ánh mắt của các nàng sẽ biết, loại chuyện nực cười tới như vậy lại hoàn toàn không thể khiến cho các nàng e thẹn không thôi.

Lô Hạo Danh lại giận dữ. Hắn lạnh lùng nhìn Lăng Hàn, nói:

- Ban đầu ta chỉ muốn cùng ngươi chơi đùa một chút. Nhưng ngươi không giữ được cái miệng tiện. Xem ra không đánh cho ngươi một trận, ngươi chắc chắn sẽ không học ngoan.

Lăng Hàn lắc đầu, nói:

- Ta không muốn chơ đùa với ngươi. Ngươi là kẻ biến thái thích nam nhân!

Lô Hạo Danh tức giận đến mức tay run rẩy. Miệng người này tại sao lại độc như vậy?

- Ngươi không nên tự mình chuốc lấy cực khổ!

Hắn ra tay.

Ầm.

Một đạo cầu vồng từ trong cơ thể hắn tuôn ra, hóa thành một thanh liêm đao khổng lồ chém về phía Lăng Hàn. Trên thân đao có bảy ký hiệu đại đạo chớp động. Tất cả đều là vô cùng huyền diệu.

Sắc mặt Mạc Sương nhất thời trở nên trang nghiêm. Bảy ký hiệu đại đạo, đây là dấu hiệu Đại Diễn Công tu luyện đến trình độ Thiên Kinh.

Tuy rằng bảy ký hiệu này cũng không hoàn chỉnh, nhưng số lượng bày ra ở đó. Như vậy ở bên trong Hoàng giả Tứ Trảm cũng có thể xếp vào vị trí đứng đầu. Đi lên nữa... Chỉ có Đế giả mới có khả năng nghiền ép.

Hắn nhất định phải cố gắng nhiều hơn nữa. Nếu không sẽ thật sự bị Lô Hạo Danh giẫm xuống dưới chân.

Lăng Hàn vươn một ngón tay, điểm về phía Lô Hạo Danh.

Đối với Mạc Sương, hắn nể mặt của tam sư huynh, nhường một chút. Dù sao hắn cũng là trưởng bối. Nhưng đối với Lô Hạo Danh, hắn lại không cần. Cứ trực tiếp ra tay là được.