Triệu Thanh Phong đứng chắp tay nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn, nói:
- Không tệ, ít nhất còn có chút dũng khí, ta tưởng ngươi sẽ làm con rùa đen đấy.
Lăng Hàn cười ha ha, nói:
- Nếu ta đi, ai tới đánh ngươi thành cặn bã đây?
- Ha ha ha, dũng khí đáng khen, hi vọng thực lực của ngươi không làm ta thất vọng.
Triệu Thanh Phong cũng không tức giận, hắn cười lớn.
Hắn chỉ sợ Lăng Hàn không đủ mạnh, không thể kích thích hắn phát huy, từ đó kích phát tiềm lực bản thân.
Hắn dừng ở tứ trảm đã lâu, khả năng đột phá ngũ trảm lại nhỏ, dựa vào tích lũy thời gian là vô dụng, ngược lại chỉ phản hiệu quả.
Lăng Hàn nói:
- Ta cũng hi vọng ngươi có thể mạnh một chút, bằng không ta giẫm một con gà yếu ớt lại cảm thấy không có ý nghĩa.
- Cuồng, nhưng không có một chút tác dụng nào.
Triệu Thanh Phong nâng tay phải lên, lòng bàn tay xuất hiện khe hở màu xanh, sau đó bên trong khe hở có một thanh kiếm xuất hiện.
Triệu Thanh Phong lộ ra thần sắc tàn nhẫn, vi "Bữa ăn ngon" hôm nay, hắn đã chờ thời gian rất lâu, hiện tại không chờ được nữa, hắn muốn hưởng thụ.
Giết một thiên tài thực lực gần với mình sẽ không đủ kích phát võ đạo chi tâm của hắn.
Đúng vậy, hắn tu luyện sát lục quy tắc.
- Chư thiên vạn vương, Thanh Phong vi nhất!
Triệu Thanh Phong nói ra, trong giọng nói mang theo ngạo nghễ không chút che giấu.
Lăng Hàn kinh ngạc, người này quá không biết xấu hổ.
Thiên hạ vạn vương, ngươi dám nói mình mạnh nhất, ai cho ngươi tin tưởng như vậy?
Phải biết rằng, cho dù là Nghiêm Tiên Lộ cũng không có tư cách xưng là mạnh nhất, huống chi là ngươi.
Hắn cười ra tiếng, còn lắc đầu.
- Dám giễu cợt ta?
Triệu Thanh Phong cười lạnh, hắn giơ Thanh Phong Kiếm lên sau đó chém về phía Lăng Hàn, xoát, một đạo kiếm khí bộc phát hào quang vạn trượng tấn công về hướng của Lăng Hàn.
Hắn cuồng nhưng thực lực của hắn rất mạnh, một kiếm này ngưng tụ vô thượng đại đạo giống như có thể khai thiên tích địa.
- Không hổ là thiên kiêu của Vĩnh Xương giáo!
Trên khán đài, vài tên đại nhân vật đang xem cuộc chiến, đều là cường giả Thăng Nguyên, mạnh nhất dưới Tiên Vương. Trong mắt bọn họ, đừng nói Triệu Thanh Phong và Lăng Hàn, cho dù Nghiêm Tiên Lộ đến cũng chỉ là tiểu oa nhi.
Tiềm lực của ngươi mạnh hơn nữa cũng là chuyện của tương lai, Trảm Trần Cảnh làm sao có thể được Thăng Nguyên xem trọng?
- Chiến lực thật mạnh!
Các đại nhân vật cũng đánh giá.
- Tiểu tử này đã tu Trảm Trần hoàn mỹ, bổn tọa không tin dùng thiên phú của hắn không thể đột phá Phân Hồn.
- Hắn là...
Những đại nhân vật nhìn chằm chằm vào, bọn họ đều nhìn thấy khiếp sợ trong mắt đối phương, bọn họ nghĩ tới một truyền thuyết, thực sự chỉ là truyền thuyết mà thôi, ít nhất bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy có người thành công.
Trên tứ trảm còn có ngũ trảm!
- Cho dù kẻ này đi tới Tiên Vương đại giáo nào cũng có cấp bậc Thánh Tử, hết lần này tới lần khác lại làm tùy tùng của Nghiêm Tiên Lộ. Có lẽ hắn hoàn thành ngũ trảm.
Đám đại nhân vật suy đoán, trong mắt mang theo thần thái bội phục, ngay cả bọn họ cũng khiếp sợ quyết đoán của Triệu Thanh Phong.
- Nhưng Tử Thành lão nhân nhất định sẽ tức giận không nhỏ, không duyên cớ lại lãng phí lợi nhuận lớn.
Một gã lùn tóc thắng vô số bím nhỏ lên tiếng.
- Ha ha ha ha!
Những đại nhân vật khác cười to, nghĩ đến bộ dạng tham tiền của Tử Thành đan sư thì bọn họ chờ mong nhìn thấy gương mặt của hắn khi đó..
Trong tiếng cười của các đại nhân âật, Triệu Thanh Phong chém một đạo kiếm khí về phía Lăng Hàn.
Lăng Hàn xuất quyền, bành, trên tay hắn có hỏa diễm quy tắc quấn quanh nện vào kiếm khí.
Kiếm khí lập tức nứt vỡ, nhưng Lăng Hàn cũng bị trùng kích lui ra sau, hắn vẫn lui tới biên giới võ trường mới bị vách tường ngăn cản, ầm, ngay sau đó vách tường rung chuyển.
Đúng là một kiếm đáng sợ, chỉ một trảm tùy ý lại có uy lực mạnh như vậy.
Lăng Hàn nhíu mày, cũng không phải thiên phú của hắn kém hơn đối phương, mà là vì chênh lệch tiểu cảnh giới, tam trảm đấu tứ trảm, hơn nữa Triệu Thanh Phong cũng tiếp cận cấp bậc đế giả, hắn lâm vào hạ phong.
Thú vị, lại chiến!
Lăng Hàn thét dài một tiếng, hắn dùng sức giẫm mạnh dưới chân, bành, thân ảnh của hắn bay đi như tên bắn, lập tức giết về phía Triệu Thanh Phong.
Nguyên lực trong người hắn dùng lôi đình quy tắc phân tán, tốc độ của Lăng Hàn nhanh không cách nào hình dung.
Hắn giơ nắm đấm lên tấn công Triệu Thanh Phong.
Triệu Thanh Phong hơi có chút kinh ngạc, bởi vì chiến lực của Lăng Hàn tuy không bằng mình nhưng lại đón đở một kích của hắn mà không bị thương, lực phòng ngự như thế làm hắn động dung.
Nhưng đây mới là thiên tài mà hắn chờ mong, nếu như Lăng Hàn cũng như kẻ bình thường bị hắn tiêu diệt trogn vài chiêu, như vậy làm sao kích phát võ đạo tâm của hắn?
Hắn hoành kiếm quét ngang về phía Lăng Hàn.
Ông, thân kiếm tỏa ra hàn quang đáng sợ, có mạch lạc đại đạo bộc phát, bản thân thanh kiếm là chuẩn tiên khí, hơn nữa được ý chí võ đạo cường đại của Triệu Thanh Phong gia trì nên bắn ra thần quang vô hạn.
Lăng Hàn hét lớn một tiếng, hắn thúc dục lôi đình tới mức tận cùng, bành, va chạm kịch liệt, hắn bị đánh bay ra ngoài lần nữa.
Nhưng khí lực của hắn quá mạnh mẽ, trực tiếp va chạm, tay phải lại bị lôi đình quy tắc quấn quanh cho nên không bị kiếm chém bị thương.
Điểm này làm Triệu Thanh Phong khiếp sợ.
Trước kia chỉ chém ra một đạo kiếm khí, Lăng Hàn có thể bình thường như không có việc gì, nhưng còn bây giờ thì sao? Đây chính là kiếm, hơn nữa còn ẩn chứa sát lục chi khí sở trường của hắn, lực phá hoại vô cùng đáng sợ.
Cho dù như vậy cũng không gây tổn thương lên Lăng Hàn, thậm chí nắm đấm của hắn không tróc da.
Triệu Thanh Phong phát run, cũng không phải hắn sợ hãi, mà là kích động.
Một đối thủ tốt vô cùng khó được!
Nếu như hắn không thể tìm kiếm đối thủ phù hợp, thậm chí hắn sẽ tử chiến với ba tên thiên vương thủ hạ của Nghiêm Tiên Lộ, cũng chỉ có bọn họ mới có thể kích phát ý chí cường hoành của hắn, hết sức đấu một trận với đối phương.
Đương nhiên hắn không nghĩ như vậy, hắn sợ Nghiêm Tiên Lộ tức giận.
Hiện tại có một người ngoài có thể kích thích ý chí của hắn mới là tốt nhất, đã có thể giúp võ đạo tâm thăng hoa, lại không cần chọc giận Nghiêm Tiên Lộ, quả nhiên là ông trời ban ân cho ta.
- Với tư cách hồi báo cho ngươi, ta sẽ để ngươi chết vô cùng thống khổ, sẽ để cả thế giới này buồn bã nhớ ngươi.
Triệu Thanh Phong lè lưỡi liễm kiếm phong một chút, ánh mắt mê ly nhưng trong người của hắn bộc phát sát khí đáng sợ, hắn lúc này biến thành hung thú vô cùng nguy hiểm.