Nội tâm của hắn đã quyết định chủ ý, lúc này trở lại chiến hạm, nhất định phải tụ pháo diệt nữ nhân càn quấy này.
Toàn trường đều lặng ngắt như tờ, nữ kỵ sĩ này quá mạnh thế, tâấn giết Tiên Phủ Cảnh của thế lực Tiên Vương, bọn họ không dám nhiều lời.
Sắc mặt ba người Lâm Phương, Đằng Sâm, Vi Niên xanh ngắt, không ngờ bối cảnh sau lưng Lăng Hàn cường đại như thế.
Dựa vào ah, ngươi là truyền nhân thế lực Tiên Vương, giả cái gì mà giả, hại bọn họ thật thảm!
Lăng Hàn cũng xác thực không có ý định buông tha ba người Lâm Phương, lúc ấy chỉ là vì bọn chúng trốn nhanh mà thôi.
- Đến đến, chúng ta tranh tài một hồi, ai có thể ngăn cản ta ba chiêu, ta tha hắn một lần!
Lăng Hàn đi nhanh về phía trước, nhìn sang ba người Lâm Phương.
Ba người Lâm Phương muốn chạy nhưng chín tên ngân giáp nữ kỵ sĩ ngồi tọa kỵ vây khốn ba người.
Ba người đành phải dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn sang cường giả gia tộc, nhưng những cường giả này nhanh chóng nhìn sang nơi khác, không có tiếp ánh mắt của bọn họ.
Nói đùa, không thấy Tử Hà Cực đều bị miểu sát, bọn họ đứng ra chẳng khác gì chịu chết.
- Đụng một cái!
Ba người Lâm Phương nhìn nhau, đều cắn răng im lặng.
Bọn họ biết rõ chính mình khẳng định không phải đối thủ của Lăng Han, nếu chỉ ngăn cản ba chiêu thì khẳng định có thể làm được.
- Ba người cùng lên đi, ta đang gấp.
Lăng Hàn thản nhiên nói.
- Ba chiêu, chỉ cần các ngươi ngăn cản ba chiêu thì ta cũng chỉ xem các ngươi như không khí, không quan tâm tới.
Ba người nghe xong tự tin càng đầy đủ.
Chẳng lẽ ba người liên thủ còn không đỡ được ba chiêu của Lăng Hàn hay sao? Ngươi thật cho rằng mình là siêu nhân?
Hoàng kim nữ kỵ sĩ hăng hái, chắp hai tay sau lưng, cũng không thúc dục Lăng Hàn lên đường.
Nàng tự nhiên biết rõ thiếu cung chủ mê mẩn nam nhân này.
Vấn đề là, Lăng Hàn xứng đôi thiếu cung chủ sao?
Cho nên nàng muốn xem xem Lăng Hàn mạnh như thế nào, nếu quá mức rác rưởi thì nàng thà rằng liều mạng bị giáo quy trừng phạt hóa thành tro bụi cũng phải xóa bỏ Lăng Hàn, tránh thiếu cung chủ phân tâm.
Ba người Lâm Phương nhìn thấy Lăng Hàn không có chủ động ra tay, nội tâm cười lạnh, sau đó nhìn nhau, ba người bọn họ chuẩn bị dùng đại chiêu.
Oanh, oanh, oanh, trong cơ thể ba người bộc phát hào quang đại đạo, thân là vương giả, đương nhiên chiến lực của bọn họ không phải ăn chay, nhất là đã thành tựu tứ trảm đỉnh phong, gần như vô địch trong Trảm Trần Cảnh.
Ba người liên thủ, hơn nữa chỉ cần ngăn cản ba chiêu, bọn họ không tin mình làm không được.
Nữ kỵ sĩ không có lên tiếng, những người khác đương nhiên cũng không dám nói gì, làm cái gì, cho dù có ít người muốn vuốt mông ngựa, hiện tại cũng chỉ có thể nhìn mà thôi.
Lúc này đoàn người Phó Cao Vân một cũng vừa ra khỏi bí cảnh, trong khoảng thời gian ngắn còn chưa hiểu tình hình là gì, thấy Lăng Hàn sắp chiến đấu với người khác liền tấm tắc kêu kỳ lạ.
Rất cổ quái, rõ ràng cường giả Thái Âm giáo đứng ngay bên cạnh nhưng vì sao không bắt Lăng Hàn, ngược lại để cho hắn giao chiến với đám người Lâm Phương.
Ồ, tại sao Phó Yến lão tổ cũng tới?
Bọn họ vội vàng chạy tới, trong nội tâm hiếu kỳ, hỏi thăm.
Sau đó bọn họ có cảm giác như nằm mơ.
Dựa vào, Lăng Hàn lại là truyền nhân của thế lực Tiên Vương cường đại!
Gương mặt Phó Cao Vân đắng chát, nếu như hắn có thể thừa nâận áp lực, hiện tại đoạn hữu nghị mang lại chỗ tốt lớn. Ít nhất vẫn có thể bảo trì giao tình nhất định với Lăng Hàn, đây là vạn hạnh trong bất hạnh.
Phó Hiểu Vân ảm đạm, khó trách Nữ Hoàng nói nàng không xứng với Lăng Hàn, vốn nàng còn tự xưng thân phận cao quý, nhưng bây giờ so sánh với Lăng Hàn còn kém người ta quá xa.
Đám người Trình Chung hối hận xanh ruột, đã từng có một cái đùi thật lớn phóng ngay trước mặt bọn họ, bọn họ còn không ôm lấy, nếu như có thể làm lại một lần, bọn họ chắc chắn sẽ ôm nó thật chặc.
- Gia hỏa này không bị cuồng bạo cúc hoa sao? Bằng không vì cái gì tóc cũng chưa dài ra?
Tư Đồ Tiểu Chân vẫn còn xoắn xuýt vấn đề này, cũng không biết đầu óc của nàng nghĩ cái gì.
Đột nhiên Lăng Hàn cảm thấy phía dưới xiết chặc, hắn có cảm giác ác hàn.
- Sát!
Ba người Lâm Phương đồng thời ra tay, tất cả ra đại chiêu đều tấn công vào Lăng Hàn.
Bọn họ chủ động ra tay, như vậy có khả năng gắng gượng vượt qua ba chiêu của Lăng Hàn.
Thủ không bằng công, hóa bị động làm chủ động!
Đương nhiên, bọn họ tuyệt đối không dám giết Lăng Hàn, dù trọng thương cũng không dám, hoàng kim nữ kỵ sĩ cường thế đã làm bọn họ sợ hãi không nhỏ.
Lăng Hàn tươi cười quỷ dị, trong người hắn bộc phát khí thế đáng sợ.
Đám cường giả Phân Hồn ở đây biến sắc, nội tâm rất khiếp sợ.
Khí thế cường đại như vậy, tuy còn kém xa không đạt tới Phân Hồn nhưng lại vượt qua tứ trảm đỉnh phong rất lớn. Mấu chốt tu vi của Lăng Hàn hiện tại chỉ là tam trảm đỉnh phong, làm sao có thể bộc phát chiến lực cường đại như thế?
Cho dù là Tôn Chấn đều cũng run sợ, hắn vốn cho rằng Lăng Hàn dùng thủ đoạn hèn hạ mới có thể giết Lạc Trường Phong, hiện tại nhìn thế nào cũng thấy Lăng Hàn căn bản không cần đánh lén làm gì.
Hoàng kim nữ kỵ sĩ cũng hơi kinh ngạc, tuy Lăng Hàn có thực lực cùng giai không bằng Hổ Nữu, nhưng Côn Bằng Cung chính là thế lực Tiên Vương cửu trọng, nội tình trong đó cường đại cỡ nào.
Dùng lực một giáo lúc này mới bồi dưỡng Hổ Nữu được như vậy, Lăng Hàn chỉ là lục bình không rễ, tất cả đều dựa vào chính mình nhưng lại chỉ thua kém Hổ Nữu một chút thôi, đây là điểm làm người ta cả kinh.
Khó trách... Hắn có thể được thiếu cung chủ nhớ thương như vậy.
Nhân kiệt!
Tuy không bằng thiếu cung chủ nhưng ít ra cũng không quá khó nhìn, miễn cưỡng đạt tới.
Oanh, ba người Lâm Phương tấn công, khí thế quá mạnh như muốn phá hủy bầu trời.
Lăng Hàn lắc đầu, hỏa diễm bộc phát, hắn tương hợp với hỏa diễm quy tắc, sau đó dẫn động một kích vượt xa cảnh giới.
Oanh, ánh lứa sáng ngời hình thành nổ lớn, hỏa hệ quy tắc chi lực tuôn ra, các cường giả liên tục thi triển thủ ngăn cản công kích, nếu không sẽ lan tới gần thiếu chủ của mình.
Một kích này có uy lực chắc chắn vượt qua Trảm Trần.
Trưởng bối Lâm gia, Đằng gia và Vi gia cảm thấy đau khổ, đối mặt với công kích này, đừng nói ba người Lâm Phương sống sót, có khối thịt màu lưu lại hay không cũng là vấn đề.
Quả nhiên, sau khi hào quang hỏa diễm biến mất, ba người Lâm Phương biến mất vĩnh viễn.